- Lần này, ta chém tay nàng!
Ô Hữu Đạo quát lên dữ tợn.
- Cho ngươi!
Vương Khả rống to.
- Hả?
Ô Hữu Đạo lập tức thoáng ngừng, ngước mắt nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả sắc mặt khó coi lấy ra một quả cầu trong suốt lớn chừng trái dưa hấu. Bên trong viên cầu trong suốt dường như có ngọn lửa màu lam đang thiêu đốt bập bùng.
Tròng mắt Ô Hữu Đạo sáng rực lên, nhưng chỉ khắc sau liền lại cau mày nói:
- Vương Khả, ngươi không phải cầm ra đồ giả đấy chứ?
- Giả? Ngươi điên à, ta biến đâu ra đồ giả cho ngươi?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Lần trước ngươi cũng cầm ra một đống đồ giả Đại La Kim Bát đấy thôi!
Ô Hữu Đạo lạnh lùng nói.
Vương Khả:
-... !
Ngươi đây là …. bị hàng lưu niệm của ta dọa sợ?
- Thế ngươi nói xem, giờ phải làm sao?
Nét mặt Vương Khả trầm xuống, nói.
- Được rồi, trước ném qua đây, để ta xem xem!
Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.
- Ta đưa cho ngươi, ngươi lại không thả Tử Bất Phàm thì phải làm sao?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Ngươi không còn lựa chọn nào khác, giờ mà không đưa cho ta, ta lập tức đâm kiếm xuống Tử Bất Phàm, nàng chết rồi, ta vẫn có thể bắt lại ngươi!
Ô Hữu Đạo gằn giọng cảnh cáo.
Vừa nói, Ô Hữu Đạo vừa giơ lên trường kiếm, làm bộ đâm xuống.
- Được rồi, cầm đi!
Vương Khả biến sắc.
Bành!
Nháy mắt, hắn vứt viên cầu trong suốt nơi tay cho Ô Hữu Đạo.
Tròng mắt Ô Hữu Đạo sáng lên tinh quang, vẻ hưng phấn không cách nào giấu giếm, đang định giơ tay đi bắt!
Trảm!
Đột nhiên một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, bay thẳng về phía Ô Hữu Đạo.
- Cái gì?
Ô Hữu Đạo biến sắc, vội hất chưởng lên ngăn đỡ.
Oanh!
Có tiếng trầm vang, Ô Hữu Đạo lần nữa phun ra một búng máu tươi, bay ngược ra sau.
- Ai?
Ô Hữu Đạo cả giận nói.
Chỉ thấy một thân ảnh áo bào tím từ trên trời giáng xuống, không phải Tử Trọng Sơn thì còn là ai?
Tử Trọng Sơn đưa tay tiếp lấy viên cầu Vương Khả ném ra, ánh mắt kinh hoảng nhìn xuống Tử Bất Phàm.
- Bất Phàm, ngươi sao rồi?
Tử Trọng Sơn cả kinh kêu lên.
- Tử Trọng Sơn? Sao ngươi quay trở lại?
Điền Chân kinh hãi thất thanh.
Tử Trọng Sơn ôm lấy Tử Bất Phàm đang trọng thương, ánh mắt âm tình bất định nhìn quanh bốn phía.
- Ta không yên tâm mới quay lại nhìn xem, các ngươi … các ngươi đây là... !
Tử Trọng Sơn trừng mắt phẫn nộ nói.
- Ca ca, khụ khụ khụ! Giả, hết thảy đều là giả! Đại Tử vương triều là giả, gia tộc Tử thị chúng ta cũng là giả, cha mẹ bị Điền Chân tự tay giết chết, là bọn hắn, bọn họ âm mưu lừa gạt chúng ta, ca ca, cha mẹ chết thảm quá! Ca! Là bọn hắn!
Tử Bất Phàm phun huyết, tròng mắt đỏ ngầu nói.
- Ngươi nói cái gì?
Tử Trọng Sơn mờ mịt hỏi lại.
- Ca, trước rời khỏi chỗ này, dẫn theo ta và Vương Khả, còn cả Trương Ly Nhi, mau rời khỏi chỗ ta! Ta sợ bọn họ còn có mưu đồ khác, mấy năm nay ngươi ta chỉ là khôi lỗi trong tay bọn họ thôi, ca, đi mau, đi mau!
Tử Bất Phàm bi thanh kêu nói.
Ánh mắt Tử Trọng Sơn âm tình bất định, không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau cùng hắn vẫn nguyện ý tin tưởng muội muội, ôm lấy Tử Bất Phàm, đang định rời đi.
- Muốn đi? Hừ, Tử Trọng Sơn, ngươi không đi được!
Ô Hữu Đạo gầm lên.
- Các ngươi không ngăn được ta!
Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.
Ông!
Chỉ thấy, viên cầu trong tay Tử Trọng Sơn đột nhiên rung động dữ dội.
- Không hay, Nam Minh Ly Hỏa cảm ứng được ký chủ, nó muốn dung nhập vào trong cơ thể Tử Trọng Sơn!
Điền Chân cả kinh kêu lên.
- Cái gì?
Tử Trọng Sơn không khỏi nghi hoặc.
- Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành! Khóa!
Ô Hữu Đạo bất thần hét lớn một tiếng.
Ông!
Chợt thấy, cả người Tử Trọng Sơn khẽ run lên.
A!
Tử Trọng Sơn thống khổ hét thảm một tiếng, trong tiếng kêu thảm, viên cầu màu lam trong tay Tử Bất Phàm đột ngột rơi thẳng xuống.
Tử Trọng Sơn cứ thế thống khổ lơ lửng bay lên.
- A, Lôi Điện Song Hoàn của ta, a!
Tử Trọng Sơn gầm gừ đau đớn.
Chỉ thấy, trên hai tay Tử Trọng Sơn, Lôi Điện Song Hoàn bất ngờ tán phát ra vô số lôi điện, điện quang lấp lánh tựa như hai chiếc còng tay trói lấy Tử Trọng Sơn.
- Ca!
Tử Bất Phàm thất kinh.
- Lôi Điện Song Hoàn của ta? Đây là vật của tông chủ, tại sao? Tại sao ta không điều khiển được? Còn thi pháp ngược lại, khóa chặt thân thể ta, a …. !
Tử Trọng Sơn gào lên bi thống.
Nhất thời, Tử Trọng Sơn tựa như bị cố định giữa trời, không ngừng kêu thét.
- Lôi Điện Song Hoàn? Đương nhiên đã bị chúng ta hạ pháp thuật!
Ô Hữu Đạo cười lạnh nói.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi có thể khống chế Lôi Điện Song Hoàn?"
Tử Trọng Sơn cả kinh kêu lên.
- Không chỉ ta có thể, Hoàng Hữu Tiên cũng làm được, ba tên ngu xuẩn đang bị trấn áp kia cũng làm được, bất cứ lúc nào, chúng ta đều có thể lập tức khống chế ngươi, Long Ô!
Ô Hữu Đạo cười lạnh nói.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì? Long Ô? Ngươi gọi ta Long Ô?
Mắt Tử Trọng Sơn trợn trừng, nét mặt đầy vẻ không dám tin.
- Chuyện này cất giấu trong lòng ta bao năm nay, cuối cùng cũng được nói ra, thật là thoải mái. Năm đó Kim Ô Tông trấn áp tuyệt thế ma đầu Long Ô, chính là Tam Túc Kim Ô bị phân giải trong cấm chế dưới vực sâu! Kim Ô không chịu nhục, chọn cách tịch diệt để đào thoát? Nhưng nào có dễ dàng như vậy, năm đó chúng ta đã khổ công bày ra thiên la địa võng, làm sao có thể để hắn tuỳ tiện trốn thoát? Tịch diệt cũng được, nhưng mà, Chuyển Thế Linh Đồng ở đâu, chúng ta đều có thể truy tung ra! Sóng điện não Kim Ô nhập vào trong nhà một đôi vợ chồng họ Tử, cũng chính là cha mẹ các ngươi, lúc ấy mẹ ngươi đã hoài thai mười tháng, vừa khéo sinh ra ngươi! À không, mẹ ngươi sinh ra một cặp anh em sinh đôi, chính là Tử Trọng Sơn ngươi và Tử Bất Phàm. Trước đây chúng ta mất rất lâu mà vẫn không phân biệt được ai mới thật sự là Chuyển Thế Linh Đồng, vậy nên đành phải đưa cả hai bọn ngươi tới nuôi nhốt ở Kim Ô Tông!
Ô Hữu Đạo cười lạnh nói.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì? Nuôi nhốt?
Tử Trọng Sơn kinh hãi nói.
- Trong hai huynh muội các ngươi, có một người nhất định là Chuyển Thế Linh Đồng của Kim Ô, vậy nên, chúng ta mới nhẫn nại chờ đợi, thậm chí truyền cho các ngươi pháp môn tu hành! Để các ngươi tu luyện!