Sách được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Điền Chân lạnh lùng nói.
- Mẹ nó, quan hệ của Kim Ô Tông các ngươi đúng thật quỷ dị! Chẳng lẽ tông chủ chỉ là khôi lỗi do các ngươi thao túng? Một đám trưởng lão giật dây tông chủ? Lần trước ám sát Ma Tôn cũng là các ngươi xui khiến Tử Trọng Sơn đi làm?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Điền Chân, ngươi nói cho bọn hắn?
Hắc trưởng lão nhíu mày nói.
Điền Chân:
-... !
Ta nói cái khỉ khô, là vừa rồi ngươi mới bại lộ.
- Ta đoán là thật? Hết thảy đều là giả? Thế giới mà Tử Trọng Sơn nhìn thấy cũng là giả? Không lẽ, gia tộc Tử thị này cũng là các ngươi cố ý để người giả bộ ra? Ý đồ dùng cảm tình trói buộc Tử Trọng Sơn, Tử Bất Phàm, để thuận tiện cho các ngươi giám thị?
Vương Khả cả kinh thốt lên.
- Điền Chân, sao cái gì ngươi cũng nói hết cho Vương Khả thế?
Bạch trưởng lão trừng mắt giận nói.
Điền Chân:
-... !
Ta đâu có nói gì, là hắn đoán được! Còn nữa, hắn mới chỉ đoán mò thôi, các ngươi lại chưa đánh đã khai.
- Giả? Đều là giả? Không thể nào, không thể nào, sao lại là giả được? Gia tộc Tử thị là ta và ca ca ta tận mắt chứng kiến từ nhỏ đến lớn, là chúng ta giúp bọn hắn quật khởi, cha mẹ chết rồi, em họ kia … chúng ta tận mắt thấy bọn hắn trải qua đủ sinh lão bệnh tử, chúng ta... !
Tử Bất Phàm nghẹn ngào, trên mặt đầy vẻ không tin tưởng.
- Đúng rồi, Tử Bất Phàm, vì sao cha mẹ ngươi lại chết? Các ngươi không thể giúp bọn hắn đặt chân tu hành giới, đưa cho chút đan dược kéo dài tuổi thọ, thì ít ra cũng có thể giúp bọn hắn có được cuộc sống dễ chịu chứ. Từ trong lời lẽ Tử Trọng Sơn nói khi trước, ta nghe ra được, năm đó trước khi ngươi mưu phản Kim Ô Tông thì cha mẹ ngươi đã chết rồi? Theo lý mà nói, cha mẹ ngươi đáng ra không nên chết sớm như vậy mới đúng?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Tử Bất Phàm giật mình, quay đầu nhìn về phía ba người Điền Chân:
- Là các ngươi, là các ngươi hại chết cha mẹ ta?
- Điền Chân, sao cái gì ngươi cũng nói hết với Vương Khả thế?
Bạch trưởng lão giận nói.
- Không sai, Điền Chân, năm đó ngươi giết chết cha mẹ tông chủ, còn bắt chúng ta không được nói ra ngoài, bây giờ, chính ngươi lại nói cho Vương Khả?
Hắc trưởng lão trừng mắt quát.
- Đánh rắm, các ngươi không nghe ra được à? Vương Khả chỉ đoán, Vương Khả chỉ đoán thôi, sao các ngươi còn phối hợp với hắn!
Điền Chân giận nói.
- Đoán?
Hắc bạch nhị trưởng lão thất kinh.
- Vừa rồi khi các ngươi giám thị tông chủ rời đi, ta và Vương Khả chẳng nói gì cả, ta chưa hề nói gì với hắn, ta nói cho hắn cái con khỉ!
Điền Chân phẫn nộ nói.
Nét mặt hắc bạch nhị trưởng lão cứng lại.
- Ta có thể làm chứng cho hắn, Điền Chân chỉ nói qua một câu với ta, ngoài ra chưa từng nhắc tới điều gì!
Vương Khả gật đầu xác nhận.
Điền Chân:
-... !
Ngươi làm chứng cho ta?
- Cha mẹ ta đều bị ngươi hại chết? Ca ca là khôi lỗi của các ngươi? Không thể nào, ha ha ha, không thể nào, làm sao có thể thế được, gia tộc Tử thị cũng là giả?
Tử Bất Phàm như điên lên, trừng mắt nhìn chằm chằm Điền Chân.
- Điền Chân, đừng nói nhảm, tránh đêm dài lắm mộng, nhanh đưa bọn hắn về Kim Ô Tông!
Bạch trưởng lão nói.
- Tử Bất Phàm là của ta!
Điền Chân quay sang hai người nói.
- Yên tâm, sư tôn đã đáp ứng, ai còn sẽ đoạt với ngươi? Ngươi mang về, dạy dỗ cho tốt! Còn bây giờ, giết Vương Khả, mang Trương Ly Nhi trở về!
Hắc trưởng lão trầm giọng nói.
- Nam Minh Ly Hỏa thì sao? Trước lấy Nam Minh Ly Hỏa, sau đó lại giết Vương Khả!
Bạch trưởng lão nhắc nhở.
- Được!
Hắc trưởng lão gật đầu.
Nhất thời, ba đại Nguyên Anh Cảnh đồng loạt nhìn về phía Vương Khả.
Tử Bất Phàm nghe được bí mật về cái chết của cha mẹ, tròng mắt chất đầy oán hận nhìn chằm chằm Điền Chân, lúc này nàng hận không thể chẻ Điền Chân thành tám miếng, nhưng mà, giờ nàng đang bị nhốt trong tấm lưới, căn bản không động đậy gì được.
- Vương Khả, ngươi đi mau!
Tử Bất Phàm tròng mắt đỏ ngầu, gằn giọng nói.
- Đi? Vì sao phải đi? Ta đâu có sợ bọn họ!
Vương Khả sửng sốt.
- Ngươi, đã đến cái lúc này rồi, ngươi còn thổi da trâu gì nữa!
Tử Bất Phàm trừng mắt giận nói.
- Sao ngươi cứ không chịu tin ta thế nhỉ? Vương Khả ta thổi da trâu lúc nào?
Vương Khả bực bội nói.
- Ngươi... !
Tử Bất Phàm còn muốn phản bác.
Nhưng mà, đột nhiên Tử Bất Phàm chợt nghẹn họng, bởi vì, da trâu mà trước nay Vương Khả từng thổi, cuối cùng hắn đều thực hiện được!
- Ha ha ha ha, Vương Khả, ngươi đúng là điên rồi, ba người chúng ta vây khốn ngươi, ngươi còn không sợ? Ở đây bây giờ không còn ai có thể bảo hộ ngươi, hôm nay, chính là tử kỳ của ngươi! Lập tức giao ra Nam Minh Ly Hỏa, ta có thể cho ngươi toàn thây!
Điền Chân lạnh lùng nói.
- Ngươi hài hước thật đấy! Điền Chân, ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, Hoàng Hữu Tiên, Long Cốt ta đều không sợ, há lại sợ ba người các ngươi?
Vương Khả khinh thường nói.
- Ha ha, vậy lần trước ở Ma Long Đảo, sao vừa nhìn thấy chúng ta, ngươi liền bó tay chịu trói?
Bạch trưởng lão không đáng nói.
- Lần trước? Lần trước ta chán ở Ma Long Đảo rồi nên mới cùng các ngươi tới Kim Ô Tông thay đổi hoàn cảnh thôi, các ngươi thật tưởng rằng ta sợ các ngươi?
Vương Khả khinh thường nói.
- Suốt ngày chỉ biết thổi? Để ta xem hôm nay ngươi chết thế nào!
Bạch trưởng lạnh lùng quát.
- Đúng vậy, Vương Khả, ngươi nghĩ có thể đối phó được chúng ta? Vậy cứ thử xem!
Điền Chân cười lạnh nói.
- Các ngươi nhìn đi!
Vương Khả vung tay lên.
Hô!
Hệt như có thứ gì đó bị Vương Khả ném lên không trung.
Chúng nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Thần Vương Ấn, trấn!
Vương Khả quát lớn một tiếng.
Chỉ thấy, từ trên bầu trời một chấm đen nhỏ bất ngờ hạ xuống, khoảnh khắc vừa rơi rụng, chấm đen bất thần cấp tốc phóng đại.
Lớn, lớn, lớn, lớn... !
Nháy mắt, hệt như một tòa núi nhỏ từ trên trời giáng xuống, tốc độ cực nhanh, khiến ai nấy đều biến sắc.
- Không đúng!
Bạch trưởng lão cả kinh kêu lên.
- Cẩn thận!
Điền Chân cũng kinh hãi thất thanh.
- Mau tránh ra!
Hắc trưởng lão hốt hoảng la lớn.
Ba người muốn nhảy ra, nhưng đã quá muộn, Thần Vương Ấn như tòa núi nhỏ lao xuống, tốc độ nhanh vô cùng, gần như chỉ trong chớp mắt liền đã nện trúng lầu các nơi Điền Chân đang đứng.