Oanh!
Một tiếng rền vang, nháy mắt lầu các khổng lồ bị ép thành phấn vụn, từ trên xuống dưới bỗng chốc đổ ập.
A!
Bên trong lầu các truyền ra từng hồi tiếng kêu thảm thiết, thê thảm nhất vẫn là Tử Vương, nháy mắt khi lầu các đổ sập, đầu hắn thậm chí bị ép cho gãy ngang, lăn lông lốc ra quảng trường ngoài tiểu viện, máu tươi bắn tung tóe lên mặt đám tướng sĩ.
Mà Điền Chân, hắc bạch nhị trưởng lão cũng bị ép cho thổ huyết, bởi vì chạy đi quá muốn, chỉ kịp thoát được đầu hoặc nửa thân ra bên ngoài, nửa thân dưới còn lại vẫn bị trấn áp dưới Thần Vương Ấn khổng lồ.
Phốc!
Ba đại Nguyên Anh cảnh miệng phun máu tươi, trừng mắt không thể tưởng tượng nhìn ngọn núi lớn đè ép trên người.
- Phốc, điều này… điều này sao có thể!
- Phốc, sao lại thế được? Phiên Thiên Ấn? Phiên Thiên Ấn!
- Không thể nào, phốc! Thần Vương Ấn sao lợi hại vậy?
Điền Chân và hắc bạch nhị trưởng lão không khỏi la lên kinh hãi.
Đám tướng sĩ nhìn thấy đầu lâu Tử Vương lăn lông lốc trên mặt đất, ai nấy đều bị dọa cho kinh hồn bạt vía, dồn dập giật lui ra sau.
- Đại, đại, đại vương!
Kẻ hầu, thị nữ quanh bốn phía càng là xụi lơ trên đất.
Tử Bất Phàm cũng giương mắt nhìn Thần Vương Ấn khổng lồ trước mặt, lực lượng trấn áp như núi lớn đè sập, thoáng chốc liền trấn áp ba đại Nguyên Anh Cảnh? Điều … điều này sao có thể?
- Tử Bất Phàm, lần này các ngươi tin tưởng rồi chứ? Ta không khoác lác! Ta nói là sự thật!
Vương Khả nói.
Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Vương Khả. Điền Chân, hắc bạch nhị trưởng lão cũng trừng mắt nhìn Vương Khả. Sao ngươi không khoác lác? Sao lại thế được?
- Tử Bất Phàm, lần này các ngươi tin tưởng rồi chứ? Ta không khoác lác! Ta nói là sự thật!
Vương Khả nói.
Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Vương Khả. Điền Chân, hắc bạch nhị trưởng lão cũng trừng mắt nhìn Vương Khả. Sao ngươi không khoác lác? Vì cái gì?
Ai mà ngờ được, Vương Khả lại thật có thể đánh gục Nguyên Anh Cảnh, hơn nữa còn là một lần đánh gục ba tên?
- Ta không tin, ta không tin đây là sự thực, phá cho ta!
Điền Chân hét lớn.
- Lên!
Hắc bạch nhị trưởng lão cũng rống to.
Một cỗ lực lượng khổng lồ bạo phát ra từ trên người ba đại Nguyên Anh Cảnh, nhưng mà Thần Vương Ấn vẫn không nhúc nhích tí nào! Chỉ thấy kim quang hơi khẽ sáng lên.
Mí mắt Vương Khả không ngừng nhảy động, các ngươi đừng giãy dụa, giãy dụa là đang tiêu hao công đức của ta đấy!
Bành!
Vương Khả nhảy xuống từ trên cửa sổ.
- Đứng ngây ra đó làm gì? Tử Vương đã chết, các ngươi còn không mau chạy? Muốn ta phải ra tay đuổi giết hả?
Vương Khả trừng mắt nhìn đám tướng sĩ và kẻ hầu.
- Đi!
Đám tướng sĩ, kẻ hầu lập tức hốt hoảng tháo chạy ra bên ngoài.
Đối phó với những Tiên Thiên Cảnh bình thường này, Vương Khả chỉ cần thả ra phi kiếm là được, nhưng mà, làm vậy hoàn toàn không cần thiết! Giết chết bọn họ lại chẳng được lợi lộc gì, bọn họ cũng hành sự theo mệnh lệnh mà thôi.
- Tử Bất Phàm, giờ tin tưởng ta rồi chứ?
Vương Khả đi đến trước mặt Tử Bất Phàm, nhẹ giọng nói.
- Ngươi …. sao ngươi làm được?
Tử Bất Phàm vẫn khó mà tin tưởng.
- Đã nói với ngươi rồi, ta rất lợi hại, khăng khăng ngươi cứ không tin! Đừng động, ta giúp ngươi tháo lưới ra!
Vương Khả nói.
- Không tháo được, đây là Khốn Tiên Võng, trừ phi có cấm pháp đặc thù mới mở được!
Tử Bất Phàm lo lắng nói.
- Ách, đúng là không tháo được, vốn còn định vét thêm một món pháp bảo, thôi được rồi, đốt cháy nó vậy!
Dứt lời, một luồng trọc chân nguyên được Vương Khả rót vào bên trong.
- Chém không đứt, chất liệu làm nên Khốn Tiên Võng này là..., ách, ngươi nói không phải chặt đứt, là đốt cháy?
Tử Bất Phàm sững sốt.
- Xùy!
Vương Khả vạch một que diêm, hơ ngọn lửa lại gần.
Điền Chân, hắc bạch nhị trưởng lão bị trấn áp cách đó không xa đều trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi, ngươi, ngươi định dùng que diêm đốt cháy Khốn Tiên Võng? Ngươi đừng mơ! Lát nữa sư tôn ta sẽ tới, các ngươi đừng hòng chạy thoát một ai!
Điền Chân gằn giọng nói.
- Vương Khả, ngươi đang làm gì? Đầu ngươi có vấn đề à, diêm cũng có thể đốt cháy được thứ này?
Tử Bất Phàm trừng mắt cả giận nói.
Bành!
Chỉ thấy, que diêm chạm vào tấm lưới, lập tức thiêu đốt lên, ngọn lửa bùng cháy với tốc độ thấy được bằng mắt thường. Tiếp theo, bộp một tiếng, Khốn Tiên Võng đứt gãy.
Tử Bất Phàm:
-... !
Điền Chân:
-... !
Hắc bạch nhị trưởng lão:
-... !
- Lỏng ra chưa?
Vương Khả nhìn Tử Bất Phàm hỏi nói.
Thần sắc Tử Bất Phàm không giấu được vẻ cổ quái, thật bị ngươi đốt đứt? Thứ này dùng diêm đốt cũng được?
- Chỉ cần đốt là được?
Tử Bất Phàm ngơ ngác nói.
- Lưới này quấn ngươi chặt quá, ta không thể đốt trên phạm vi lớn, không thì thiêu luôn cả ngươi mất, đừng động, để ta tiếp tục đốt mấy đoạn là ngươi có thể thoát khốn được thôi!
Vương Khả kêu nói.
- Không cần, diêm của ngươi đều có thể đốt đứt, ta cũng có thể đốt đứt, lôi hỏa!
Tử Bất Phàm trừng mắt nói.
Oanh!
Quanh thân Tử Bất Phàm lập tức được bao bọc bởi lôi hỏa hừng hực, nhất thời, dòng điện bắn tung bốn phía, nổ cho tóc tai Vương Khả dựng đứng cả lên.
- Ngươi chậm chút, ta có thể đốt đứt không có nghĩa là ngươi cũng có thể đốt đứt!
Vương Khả không ngừng can ngăn.
- Đánh rắm! Lôi hỏa của ta còn không bằng được que diêm của ngươi?
Tử Bất Phàm vẫn cứ không tin, lôi hỏa quanh thân đột ngột tăng vọt.
Vương Khả tức thì giật lùi ra sau. Phiền muộn quay đầu nhìn về phía ba người Điền Chân.
Ba người thấy Vương Khả đảo mắt nhìn sang, lập tức biến sắc.
- Vương Khả, ngươi đừng làm loạn, sư tôn ta lập tức tới ngay!
Điền Chân phẫn nộ nói.
- Ngươi cảm thấy, giờ ta không nên xử lý luôn các ngươi, mà ngồi đây đợi Hoàng Hữu Tiên đến cứu các ngươi đi ra, sau đó để các ngươi quay sang cắn lại ta?
Vương Khả cười lạnh nói.
- Ngươi, ngươi đừng qua đây!
Điền Chân biến sắc.
- Chết đi, phi kiếm! Hô!
Vương Khả lập tức hất tay áo lên, một luồng phi kiếm bay thẳng đến chỗ ba người.
- Chết!
Tròng mắt Vương Khả thoáng trợn trừng.
Oanh!
Một tiếng rền vang, nháy mắt, luồng phi kiếm bị bắn tung.
Vương Khả biến sắc, cả kinh ngước mắt nhìn lên người vừa xuất hiện giữa không trung. Chính người này đã ra tay đánh bay phi kiếm của mình.