- Ngươi chắc là an toàn chứ?
Vương Khả lộ vẻ hoài nghi.
- An toàn hơn bất cứ nơi nào khác, ra bên ngoài, ngươi còn có thể đi đâu? Bao nhiêu người đang chăm chăm nhìn vào ngươi, được rồi, giờ tâm tình ta không tốt, ta đi trước, nếu ngươi tin tưởng ta thì cứ đợi ở chỗ này, còn nếu không tin tưởng, vậy thì tùy ngươi!
Tử Bất Phàm hít sâu một hơi nói.
Dứt lời, Tử Bất Phàm cũng tan biến theo đường cửa sổ.
Vương Khả đưa mắt nhìn theo Tử Bất Phàm rời đi, thần sắc không giấu được vẻ cổ quái:
- Ca ca ngươi chỉ là không nguyện ý tin tưởng lời ngươi nói mà thôi, cần phải phải khó xử thế chứ?
Vương Khả nhìn Trương Ly Nhi cách đó không xa một cái, thoáng trầm tư rồi lẩm bẩm tự nhủ:
- Ta cũng không thích ký thác an nguy bản thân vào nhân phẩm của người khác, bên ngoài không nơi để đi, vậy chẳng lẽ ta và Trương Ly Nhi lại không biết cải trang?
Vương Khả lấy ra một bình thuốc dị ứng, đang định sử dụng. Đột nhiên, nét mặt Vương Khả chợt cứng lại, bởi vì Vương Khả nhìn thấy một tòa lầu các khác nằm cách đây không xa.
Trên lầu các kia đang đứng một người.
- Điền Chân? Là Điền Chân? Mẹ nó chứ, Tử Trọng Sơn, ta tin lầm ngươi, cái gì mà không còn ai biết rõ nơi này?
Vương Khả không nhịn được chửi đổng một tiếng.
- Vương Khả, muốn chạy? Không còn kịp đâu!
Trên lầu các nơi xa, Điền Chân cười lạnh nói.
Vương Khả sầm mặt lại, Tử Trọng Sơn mang tới? Lão tiểu tử này cũng quá không ra gì.
- Thả ta ra!
Phía dưới vang lên tiếng hét lớn.
- Ầm ầm!
Một hồi tiếng đất đá nát vụn, kèm theo là từng hồi tiếng kêu thảm.
Vương Khả cúi đầu nhìn xuống, lập tức biến sắc.
Chỉ thấy, Tử Bất Phàm bị một tấm lưới lớn bao phủ, trên tấm lưới lớn kia sáng lên kim quang, gắt gao trói chặt Tử Bất Phàm! Đám tướng sĩ đứng quanh bốn phía, tay nắm trượng gỗ, đẩy Tử Bất Phàm đang muốn giãy dụa trốn chạy vào trong đại viện!
- Tử Trọng Sơn, tên hỗn đản nhà ngươi, ra đây cho ta!
Tử Bất Phàm quát.
- Không kêu gào nữa, Tử Trọng Sơn đi rồi!
Điền Chân đột nhiên cười lạnh nói.
Tử Bất Phàm giãy dụa bên trong tấm lưới, nhưng mà, dù làm thế nào cũng không thể thoát ra.
- Vô dụng thôi, thứ này gọi là Khốn Tiên Võng, do sư tôn mang về từ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, Nguyên Anh Cảnh đi vào, gần như đều không cách nào thoát ra, ngươi đừng cố gắng vùng vẫy làm gì, càng giãy dụa, Khốn Tiên Võng sẽ siết càng chặt, ha ha ha ha!
Điền Chân cười to nói.
- Điền Chân? Sao ngươi lại ở chỗ này?
Tử Bất Phàm vẫn không ngừng giãy dụa, giận dữ hét.
- Ta? Ngươi cảm thấy thế nào?
Điền Chân lộ ra vẻ đắc ý.
Tử Bất Phàm nhìn đám tướng sĩ cầm trượng gỗ đứng quanh bốn phía, hạ nhân phục vụ trong tiểu viện dồn dập cung kính thối lui sang bên. Tựa hồ biết trước cảnh tượng này sẽ diễn ra.
Đột nhiên, Tử Bất Phàm ngước mắt nhìn lên, thấy được cách đó không xa một tên nam tử khoác long bào đang đứng sau lưng Điền Chân, trong mắt chớp qua vẻ bối rối.
- A, ha ha, mỗi lần tới vương cung, ta đều sẽ dùng thần thức quét qua một vòng, lần này cũng không ngoại lệ, sau khi xác định trong vương cung không có người tiên môn ta mới đến gặp Vương Khả, ta đã rất cẩn thận, nhưng thật không ngờ, Tử Vương xưa nay vẫn luôn trung thành tận tụy, trăm kiểu nịnh nọt ta, giờ lại dám quay lưng phản bội? Tử Vương, ngươi quên hết thảy của ngươi đều là ta ban cho?
Tử Bất Phàm trừng mắt phẫn nộ hét.
Tử Vương nhích sát lại sau lưng Điền Chân, bộ dạng có vẻ rất là sợ hãi.
- Tử Vương, ngươi đừng sợ, cũng đừng lo lắng, lần này ngươi làm rất tốt! Về phần Tử Bất Phàm, sau này ngươi sẽ không gặp lại nàng!
Điền Chân trấn an nói.
- Vâng!
Tử Vương cung kính nói với Điền Chân.
- Vì cái gì? Tử Vương, vì sao ngươi lại phản bội ta! Ngươi là cháu trai ta, tại sao lại đi nghe lời Điền Chân? Chẳng lẽ là Tử Trọng Sơn sai khiến ngươi? Không thể nào, sao hắn có thể làm vậy được!
Tử Bất Phàm trừng mắt phẫn nộ nói.
Tử Vương không dám hó hé nửa lời, chỉ biết núp ở sau lưng Điền Chân. Tử Bất Phàm tròng mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tử Vương, như muốn tìm kiếm câu trả lời thỏa đáng.
- Tử Bất Phàm, ngươi đừng ép buộc hắn, tên Tử Vương này e rằng không phải cháu trai ngươi!
Vương Khả trên cửa sổ lầu hai nhíu mày nhìn xuống nói.
- Ngươi nói cái gì?
Tử Bất Phàm tròn mắt nhìn Vương Khả.
- Trong tư liệu thuộc hạ của ta sưu tầm được về Tử Vương có ghi, Tử Vương cực kỳ cẩn thận, tâm tư thâm trầm, trong ba đại vương triều ở khu vực phàm nhân, hắn là người am hiểu thuật quyền mưu đế vương nhất. Quân vương như vậy, hẳn rất biết xem xét thời thế, hiểu rõ quan hệ lợi ích phức tạp! Chỉ cần không phải đứa điên đều sẽ hiểu được, ngươi và Tử Trọng Sơn mới là chỗ dựa lớn nhất của hắn, đặc biệt là ở phía Ma giáo, hắn càng không thể thiếu được ngươi, nhưng giờ thì sao, hắn trực tiếp quay lưng bán rẻ ngươi, vấn đề rõ ra như ban ngày vậy còn gì? Ngươi bị hắn lừa gạt! Hắn căn bản không phải người Tử gia!
Vương Khả nhíu mày phân tích nói.
- Cái gì?
Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Tử Vương.
Tử Vương biến sắc, lập tức giật lui ra sau một bước.
- Ài, Vương Khả, dù ngươi đã biết thì cũng thay đổi được gì? Tử Bất Phàm, hôm nay ngươi đừng hòng đi! Ta đã được sư tôn cho phép, sư tôn ân chuẩn thưởng tứ ngươi cho ta! Ha ha ha!
Điền Chân cười lớn nói.
- Tử Vương? Ngươi không phải con cháu Tử gia ta? Không thể nào? Tử Trọng Sơn đâu? Tử Trọng Sơn đi đâu rồi? Ra đây cho ta!
Tử Bất Phàm quát.
Hô!
Đột nhiên, phía chân trời bay tới hai đạo thân ảnh, chính là Kim Ô Tông hắc bạch nhị trưởng lão.
- Thế nào?
Điền Chân quay sang nhìn hai người hỏi.
- Tông chủ đã đi xa, yên tâm!
Hắc trưởng lão nói.
- Các ngươi theo dõi ca ca ta?
Tử Bất Phàm tròn mắt, thần sắc chất đầy vẻ không dám tin tưởng.
- Tử Vương vừa đưa tin, chúng ta liền biết ngươi an trí Vương Khả, Trương Ly Nhi ở chỗ này, Tử Bất Phàm, ngươi đúng là trượng nghĩa? Ha ha, chúng ta đã cho Tử Trọng Sơn cơ hội, để hắn mang Vương Khả, Trương Ly Nhi đi về, đáng tiếc, Tử Trọng Sơn không hành sự như dự tưởng của chúng ta! Cuối cùng, chúng ta đành phải đích thân ra tay!