Bất Diệt Thần Vương

Chương 798: Huynh muội tình thâm




ãVương Khả hiếu kỳ nói.

- Đây là chí bảo Kim Ô Tông, Lôi Điện Song Hoàn! Người có được Lôi Điện Song Hoàn chính là tông chủ Kim Ô Tông!

Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.

- Là Hoàng Hữu Tiên nói cho ngươi? Hừ, ở chỗ ta cũng có một cái!

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Nói năng bậy bạ!

Tử Trọng Sơn trừng mắt quát.

- Không tin, chính ngươi nhìn đi!

Tử Bất Phàm tỏ vẻ không đáng nói.

Dứt lời, Tử Bất Phàm lấy ra Thiểm Điện Thần Tiên, nhẹ nhàng khởi động.

Ông!

Chỉ thấy, mười một chiếc Thiểm Điện Thần Tiên bỗng nhiên hợp lại làm một, hóa thành một vòng tròn màu đỏ cực quỷ dị!

Vương Khả tròn mắt:

- Roi da biến thành vòng tay, thế này cũng được?

- Không thể nào, sao giống vậy?

Tử Trọng Sơn kinh ngạc nói.

- Chính ngươi nhìn đi!

Tử Bất Phàm đưa vòng tròn màu đỏ trong tay cho Tử Trọng Sơn, hờ hững nói.

Tử Trọng Sơn nắm ở trong tay, lại nhìn xuống trên cổ tay mình. Hai thứ giống nhau như đúc.

- Thiểm Điện Thần Tiên này của ta là được đến từ trong tay hắc bạch nhị trưởng lão! Ta sớm đã luyện chế nó thành như là cánh tay của mình, Thiểm Điện Thần Tiên trời sinh thân cận với ta, từ lúc có được Thiểm Điện Thần Tiên, thực lực ta đề thăng rất nhiều, lúc trước khi Ma Tôn bị ngươi và Sắc Dục Thiên tính toán, ta và Mạc Tam Sơn đánh ngang tay, nhưng, nếu có Thiểm Điện Thần Tiên, ta hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đánh bại hắn! Lôi Điện Song Hoàn kia của ngươi là chí bảo Kim Ô Tông, vậy hẳn chỉ có một đôi mới đúng? Thế Thiểm Điện Thần Tiên trong tay ta đây tính là cái gì?

Tử Bất Phàm khinh thường nói.

Trên mặt Tử Trọng Sơn chớp qua một tia phức tạp, hai thứ quả thật giống nhau như đúc. Sư tôn nói với ta trên đời chỉ có một đôi, sao giờ còn có chiếc thứ ba? Chẳng lẽ sư tôn gạt ta?

- Không thể nào, sư tôn không thể nào lại gạt ta! Hắn truyền ta Lôi Điện Song Hoàn, đối xử với ta như là con trai ruột thịt, làm sao có thể, nhất định là ngươi cố ý... !

Tử Trọng Sơn vẫn cứ không thể nào tiếp nhận sự thật này.

- Ca, muốn nói thật nhé, lúc trước ngươi ta tranh đoạt Lôi Điện Song Hoàn, là ta cố ý nhường ngươi! Bằng không, ngươi đừng hòng mơ tưởng giành được Lôi Điện Song Hoàn!

Tử Bất Phàm tức giận nói.

Tử Trọng Sơn trầm mặc.

- Hoàng Hữu Tiên là tên ngụy quân tử, ta thành thật khuyên ngươi, tốt nhất nên cách hắn xa chút, bằng không, sớm muộn ngươi sẽ phải xui xẻo!

Tử Bất Phàm nói ra.

- Đã xui xẻo rồi, lần này nếu không phải bởi Hoàng Hữu Tiên, Kim Ô Tông đâu đến nỗi hứng chịu tổn thất lớn đến vậy!

Vương Khả ở bên nói.

Tử Trọng Sơn trừng mắt nhìn Vương Khả, ai cần ngươi lắm mồm? Còn không phải là ngươi hại?

- Đúng rồi, Tử Trọng Sơn, ngươi còn chưa nói là ai bán rẻ Tử Bất Phàm? Hé lộ vị trí của ta cho ngươi?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

Tử Bất Phàm cũng nhìn Tử Trọng Sơn, vẻ mặt rất là nghi hoặc.

- Là Tử Vương! Cháu trai em họ ta!

Tử Trọng Sơn nói.

- Tử Vương? Tên cháu trai kia? Hắn đã hứa với ta chôn sâu tin Vương Khả ở chỗ này vào trong bụng!

Tử Bất Phàm giận nói.

Vương Khả thần sắc cổ quái, Đại Tử đại vương là cháu trai ngươi?.

- Hừ, nơi này là Đại Tử Vương Cung, Tử Vương tuy càng thân cận với ngươi, nhưng rốt cục hắn cũng là cháu trai của ta! Làm sao dám giấu diếm ta được?

Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.

- Tên Tử Vương này đúng là không đáng tin! Hai người các ngươi chống lưng cho hắn như vậy, hắn lại trước mặt một bộ sau lưng một bộ với các ngươi.

Vương Khả cảm thán nói.

Tử Bất Phàm nhíu mày trầm tư, ánh mắt âm tình bất định.

Tử Trọng Sơn lại trừng mắt nhìn Vương Khả:

- Hừ, Vương Khả, ngươi đang cố tình khích bác chia rẽ nội bộ Tử gia chúng ta?

- Không, ta chỉ đang nhìn nhận khách quan thôi, mặc dù hai ngươi là cậu cháu, nhưng, đã đáp ứng Tử Bất Phàm rồi, lại còn đi chủ động mật báo với ngươi, thế này đúng là hơi... !

Vương Khả lắc lắc đầu.

- Hừ!

Tử Trọng Sơn hừ lạnh một tiếng.

- Bất Phàm, theo ta trở về! Ngươi ta là anh em sinh đôi, trước khi cha mẹ chết, ta đã từng thề với bọn họ, nhất định phải chăm sóc ngươi thật tốt! Ngươi yên tâm, ta là tông chủ Kim Ô Tông, chỉ cần ta ở đây, không ai dám làm tổn thương ngươi!

Tử Trọng Sơn trịnh trọng nói.

- Ài, không cần, lời Hoàng Hữu Tiên nói, ngươi làm gì dám chống đối, còn định che chở ta? Đùa gì vậy! Điền Chân hạ dược với ta, ngươi cũng không quản không nhìn, ta cần ca ca như ngươi để làm gì?

Tử Bất Phàm khinh thường nói.

Sắc mặt Tử Trọng Sơn rất là khó coi.

- Nếu ngươi thật sự còn muốn nhận đứa em gái này, vậy bây giờ, muội muội muốn báo ân với Vương Khả, ngươi liền làm bộ không thấy, đến từ đâu thì về nơi đó, những gì nhìn thấy hôm nay đều chôn sâu vào trong lòng, được không? !

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Sư tôn muốn tìm bắt Vương Khả, cả Trương Ly Nhi nữa!

Thần sắc Tử Trọng Sơn đầy vẻ không tình nguyện.

- Ngươi không nhận đứa em gái này, vậy thì động thủ đi!

Tròng mắt Tử Bất Phàm đỏ hồng, trầm giọng nói.

Ông!

Thiểm Điện Thần Tiên lần nữa bay đến trong tay Tử Bất Phàm, tựa hồ, vì bảo hộ Vương Khả, nàng không tiếc phải quyết đấu một trận sinh tử với Tử Trọng Sơn.

Trên mặt Tử Trọng Sơn chớp qua một tia thống khổ, đảo mắt nhìn chằm chằm Vương Khả và Trương Ly Nhi một lúc lâu.

- Được, ta xem như chưa từng tới, nhưng mà, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi không bảo hộ được Vương Khả đâu! Hắn gây họa, không ai có thể cứu hắn!

Tử Trọng Sơn bóp bóp nắm tay, trầm giọng nói.

- Chuyện đó không cần ngươi quản!

Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.

Tử Trọng Sơn gắt gao nhìn chằm chằm muội muội một lúc rồi nói:

- Ngươi tự giải quyết cho tốt!

Tử Bất Phàm cắn môi, trong mắt lóe lên một tia khó xử

Tử Trọng Sơn quay đầu, đạp bước đi ra ngoài cửa sổ, nháy mắt liền đã tan biến phía chân trời, không thấy đâu nữa!

- Tử Bất Phàm, ca ca ngươi vẫn đối tốt với ngươi đấy chứ?

Vương Khả an ủi.

Tử Bất Phàm hít một hơi thật sâu nói:

- Tốt? Chỉ là quá vu hủ!

- Được rồi, ca ca ngươi đã đi, chúng ta cũng đi thôi, nơi này không còn an toàn nữa!

Vương Khả nói.

Tử Bất Phàm lại lắc đầu:

- Yên tâm, chuyện ca ca đáp ứng với ta liền không khả năng sẽ nuốt lời, sẽ không còn ai biết về nơi này, các ngươi cứ yên tâm tĩnh dưỡng ở đây!