Tử Bất Phàm khẳng định nói.
- Thế người ngoài cửa sổ kia là ai?
Vương Khả thần tình cổ quái nói.
Tử Bất Phàm quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, ngoài cửa sổ, một thân ảnh áo bào tím đang đứng, không phải Tử Trọng Sơn thì còn là ai?
- Tử Trọng Sơn? Ngươi, ngươi … sao ngươi lại ở chỗ này?
Tử Bất Phàm kinh ngạc nói.
Vương Khả nuốt một ngụm nước bọt, thần sắc cổ quái nói:
- Các ngươi đúng thật là huynh muội ruột, phương thức xuất trường y hệt nhau, cửa chính to đùng ở đấy, hai các ngươi đều không đi, cứ phải thích treo ngoài cửa sổ dọa người?
- Đến cái lúc nào rồi, ngươi còn lảm nhảm!
Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Vương Khả.
Ngoài cửa sổ, Tử Trọng Sơn cũng thở sâu một hơi, trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi khiến ta tìm thật khổ!
- Tìm được hay không không quan trọng, quan trọng là, giờ ta còn có cơ hội tự thú không, à không, phải nói là, giờ ta còn có cơ hội cử báo chính ta, sau đó lĩnh thưởng một trăm vạn cân linh thạch không?
Nét mặt Vương Khả hiện đầy vẻ mong đợi, hỏi nói.
Tử Bất Phàm:
-... !
Tử Trọng Sơn:
-... !
Tử Bất Phàm nhìn Tử Trọng Sơn mà như lâm đại địch! Vương Khả lại không quá mấy căng thẳng!
- Bất Phàm, ngươi biết ngươi đang làm gì không?
Tử Trọng Sơn trừng mắt nói.
- Sao ngươi biết! Tử Trọng Sơn, những người khác đâu? Đám Điền Chân cấu kết với ngươi đâu? Còn cả Hoàng Hữu Tiên nữa?
Tử Bất Phàm trừng mắt nói.
- Hỗn xược, ngươi gọi thẳng tục danh sư tôn như thế à?
Tử Trọng Sơn trừng mắt nói.
- Sư tôn? Hắn căn bản không xứng làm sư tôn ta, người đâu? Đi ra hết đi!
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
Thần sắc Tử Trọng Sơn rất là phức tạp:
- Bất Phàm, ngươi điên rồi!
- Ngươi mới điên! Sao các ngươi biết được nơi này?
Tử Bất Phàm cả kinh hỏi nói.
- Bên ngoài không người, vừa rồi ta đã nhìn ra cửa sổ quan sát kỹ, đừng lo!
Vương Khả đột nhiên mở miệng nói.
Tử Bất Phàm:
-... !
- Tử Trọng Sơn? Vào đây, mau vào đây, ngươi treo mình giữa không trung như thế càng dễ bại lộ, mau vào đây!
Vương Khả mời nói.
Tử Trọng Sơn:
-... !
- Vương Khả, ngươi có biết xấu hổ không đấy, Tử Trọng Sơn muốn giết ngươi!
Tử Bất Phàm trừng mắt nói.
- Không sao, hắn không giết được ta! Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, sao các ngươi vẫn cứ không tin?
Vương Khả lập tức khuyên nhủ.
Tử Trọng Sơn:
-... !
- Đứng ngây ra đó làm gì? Đến cũng đến rồi, mau vào đây, chúng ta nói chuyện chút, Tử Bất Phàm xử lý chuyện này rất cẩn thận, không biết là chỗ nào xảy ra sơ suất, rốt cuộc ai đã phản bội Tử Bất Phàm!
Vương Khả thúc giục nói.
Tử Trọng Sơn:
-... !
- Nhìn cái gì? Nhanh lên! Huynh muội các ngươi vừa gặp mặt ta liền có thể nhìn ra tình tự trong mắt các ngươi, lại không phải kẻ địch sinh, các ngươi là huynh muội ruột thịt, có lời gì mà không nói ra được? Nhanh lên!
Vương Khả lại thúc giục.
Cơ mặt Tử Trọng Sơn co quắp một cái, lúc này mới đạp bước tiến vào trong phòng.
- Trương Ly Nhi cũng ở đây?
Tử Trọng Sơn nhìn về phía Trương Ly Nhi trên chiếc giường còn lại.
- Nàng bị một chưởng khi đó của Long Cốt đả thương, ta kiểm tra qua, nàng chính đang tự hành trị liệu!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Dao Trì Thần Công là công pháp đỉnh cấp nhất Đạo Môn bây giờ, hiệu quả trị liệu cũng là số một! Chẳng sao, sao Vương Khả ngươi lại tỉnh dậy trước?
Tử Trọng Sơn lạnh lùng nói.
Vương Khả sững sốt:
- Ta tỉnh dậy trước thì có gì lạ lắm à?
- Ngươi đáng lý phải đang hôn mê mới đúng?
Tử Trọng Sơn nhíu mày nghi hoặc nói.
Đáng lý ngươi phải bị thương càng nặng mới đúng?
- Ngươi có bệnh à, ta lại không phải người thực vật, hôn mê cái gì mà hôn mê!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừ!
Tử Trọng Sơn hừ lạnh một tiếng.
Quay đầu, Tử Trọng Sơn nhìn sang Tử Bất Phàm nói:
- Bất Phàm, theo ta về Kim Ô Tông! Bồi tội với sư tôn!
- Đánh rắm, ta cần gì phải bồi tội lão thất phu Hoàng Hữu Tiên kia?
Tử Bất Phàm trừng mắt nói.
- Bất Phàm, ngươi quên rồi? Năm đó ngươi ta sinh ra trong gia tộc phàm nhân, chính sư tôn đã ôm chúng ta tới Kim Ô Tông, truyền thụ công pháp cho chúng ta, mang đến cho chúng ta hết thảy, sao ngươi có thể nói ra những lời như thế được!
Tử Trọng Sơn giận nói.
- Hoàng Hữu Tiên, hắn chỉ đang lợi dụng ta mà thôi! Không sai, ta thừa nhận, trước kia hắn đối xử với ta rất tốt! Nhưng mà, từ sau ngày hai chúng ta cùng tranh đoạt Lôi Điện Song Hoàn, hắn liền thay đổi! Hắn trở nên lạnh lùng với ta, thậm chí, có lần lúc mang ta đi ra ngoài, một tên khốn khiếp đại gia tộc nhìn trúng dung mạo ta, Hoàng Hữu Tiên vì nịnh nọt tên khốn khiếp kia, định tặng ta cho tên khốn khiếp đó, thậm chí vì khiến ta nghe lời, còn hạ dược với ta, ta phải thật vất vả mới trốn ra được!
Tử Bất Phàm trừng mắt nói.
- Bất Phàm, sao ngươi có thể vu khống sư tôn?
Tử Trọng Sơn giận nói.
- Ta không vu khống, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi lại vẫn cứ không tin! Nhất định phải muốn tin tưởng tên ngụy quân tử Hoàng Hữu Tiên kia! Nếu hắn không hại ta, ta làm gì đến nỗi bất hạnh nhập ma?
Tử Bất Phàm trừng mắt nói.
- Sư tôn tuyệt không như vậy!
Tử Trọng Sơn cắn môi, trên mặt hiện đầy vẻ không tin tưởng.
- Ai, chuyện này, để ta nói mấy lời công đạo, vì sao ngươi dám chắc Hoàng Hữu Tiên tuyệt không như vậy? Hắn vì nịnh nọt tên đại công tử gì kia, ngay cả mẫu mực chính đạo như ta cũng đều hạ độc thủ, làm ra chuyện như thế với Tử Bất Phàm thì có gì là lạ!
Vương Khả ở bên xen miệng nói.
- Ngươi im mồm!
Tử Trọng Sơn trừng mắt quát.
- Ngươi thẹn quá hoá giận làm gì? Chúng ta nhận việc luận sự, ngươi đừng để tình cảm riêng làm mờ mắt, tin tưởng mù quáng vào phẩm cách Hoàng Hữu Tiên, sự thật là, chuyện hắn đã làm rành rành ra đấy, sao ngươi vẫn cứ không tin? Huống hồ, Tử Bất Phàm là muội muội ruột của ngươi, muội muội ruột thịt của người thiếu chút bị người chà đạp! Ngươi lại vẫn không chút để ý ư?
Vương Khả truy vấn.
Sắc mặt Tử Trọng Sơn rất là khó coi.
- Đúng rồi, Tử Bất Phàm, ngươi nói trước kia Hoàng Hữu Tiên rất là dụng tâm với ngươi, chỉ là đến sau ngươi và ca ca ngươi tranh đoạt Lôi Điện Song Hoàn, hắn mới đột nhiên thay đổi thái độ? Lôi Điện Song Hoàn? Chính là vòng tay Tử Trọng Sơn đang đeo?