Khoan nói tới chuyện Vương Khả dẫn động hỏa diễm cự điểu đại chiến Hoàng Hữu Tiên, cũng mặc kệ các đại tiên môn kéo đến vây khốn nơi này, nội bộ Kim Ô Tông lại đã phát sinh tranh chấp trước rồi?
Trên không trung Kim Ô Tông, Vương Khả thao túng hỏa diễm cự điểu đại chiến Hoàng Hữu Tiên!
Nói là thao túng, thực ra chỉ là Vương Khả đưa chỉ lệnh, sau đó hỏa diễm cự điểu tự hành chiến đấu mà thôi, dù sớm đã chết, nhưng nhục thể hỏa diễm cự điểu vẫn có được bản năng chiến đấu, mỗi lần xuất kích đều hết sức sắc bén hung mãnh. Tựa như có một cỗ đại oán khí quấn thân, khiến cho hỏa diễm cự điểu ra tay cực hung ác đối với Hoàng Hữu Tiên.
- Tên Kim Ô này sao lợi hại vậy? Chỉ một cỗ thi thể, lại có thể bạo phát ra sức chiến đấu khủng bố thế này?
Vương Khả thốt lên kinh ngạc.
- Nam Minh Ly Hỏa, Vương Khả, sao các ngươi tìm được Nam Minh Ly Hỏa trong cỗ thi thể này? Chúng ta tìm suốt bao năm mà vẫn không mò ra! Ngươi tìm được bằng cách nào?
Hoàng Hữu Tiên phun một búng máu, cả kinh kêu lên.
- Ta?
Vương Khả sửng sốt.
Ta nào biết Nam Minh Ly Hỏa gì đâu? Thi thể Kim Ô này đột nhiên cứ thế nghe lời ta, chính ta cũng bất ngờ cơ mà. Vốn ta còn định chuẩn bị dùng ra Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, chỉ là, hết thảy đột nhiên biến chuyển.
- Vương Khả là Chuyển Thế Linh Đồng của nó, đương nhiên có thể thao túng thi thể Kim Ô!
Nơi xa Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Chuyển Thế Linh Đồng? Hừ, không thể nào!
Trên mặt Hoàng Hữu Tiên chất đầy vẻ không tin tưởng.
Rống!
Hỏa diễm cự điểu rống to một tiếng, lập tức, Kim Ô Trảo khổng lồ cuốn theo hỏa diễm vô tận chộp tới Hoàng Hữu Tiên.
Oanh két!
Tay cầm phất trần của Hoàng Hữu Tiên ầm vang nổ tung.
- Cái gì?
Hoàng Hữu Tiên kêu lên thất thanh.
Lợi trảo đánh tới, song chưởng Hoàng Hữu Tiên bị đẩy ra.
Oanh!
Lại một tiếng rền vang, Hoàng Hữu Tiên bắn ngược ra sau.
Phốc!
Hoàng Hữu Tiên thổ ra một búng máu tươi, thương thế trên người càng thêm thảm trọng.
- Sư tôn!
Bọn Tử Trọng Sơn, Điền Chân lo lắng kêu lên.
Nhưng, mấy tên Nguyên Anh Cảnh Kim Ô Tông này đều đang bị Cung Vi, Giới Sắc, Mộ Dung Lục Quang và cường giả các tông vây lại.
Ý gì? Các ngươi muốn giết Vương Khả liền không cho ai tiếp cận, giờ Vương Khả chiếm được thượng phong, các ngươi lại muốn đi ra ngăn cản Vương Khả!
Tỷ đệ Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư thấy Vương Khả chiếm thượng phong, mặc dù oán hận Hoàng Hữu Tiên, song không có ý bỏ đá xuống giếng, cũng không đi giúp Hoàng Hữu Tiên, cứ vậy từ xa xa đứng nhìn.
Theo dõi quyết đấu sinh tử giữa không trung.
Vương Khả không chút khách khí, đến cái lúc này rồi, ta còn ngượng ngùng gì nữa? Ngươi đã muốn giết ta? Ta lại đi lưu tình với ngươi?
- Kim Ô, thêm chút sức, tiêu diệt Hoàng Hữu Tiên!
Vương Khả gầm nói.
- Hừ, Vương Khả, ngươi tưởng có thể giết được ta? Ngươi tìm chết, đừng trách ta!
Hoàng Hữu Tiên cũng gằn giọng quát.
Nét mặt Hoàng Hữu Tiên rất là dữ tợn, cắn răng lấy ra một chiếc phù lục bằng ngọc. Liếc nhìn ngọc phù, thần sắc Hoàng Hữu Tiên đầy vẻ tiếc rẻ.
- Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành, chuyết!
Hoàng Hữu Tiên quát to.
Ông!
Chỉ thấy, ngọc phù kia bất ngờ bạo phát ra thanh quang vạn trượng. Đồng thời, liền một chuỗi rền vang, tiếng rền vang này nghe có vẻ giống như là tiếng loa rè chói tai trước lúc loa phóng thanh phát tiếng mà Vương Khả từng nghe được.
- Thiên Sư m Phù?
Trương Ly Nhi lẩm nhẩm nói.
- Vương Khả, cẩn thận, mau tránh ra, Thiên Sư m Phù là pháp bảo cấp bậc Thiên Sư! Mau tránh ra, nhanh !
Trương Ly Nhi cả kinh kêu lên.
Nhưng mà, đã muộn.
Ông!
Chỉ thấy Thiên Sư m Phù sinh ra một luồng sóng âm quỷ dị, bay thẳng về phía Vương Khả và Kim Ô.
Ầm ầm!
Tựa như sóng lớn biển động, đánh cho Kim Ô lập tức run lên, thân hình không cách nào tiến thêm nửa bước.
- A!
Vương Khả không khỏi phát ra một tiếng kêu thảm.
Quỷ dị chính là này sóng âm này xung kích vào não hải, hệt như đại chùy gõ đánh lên đầu Vương Khả, khiến Vương Khả thống khổ vô cùng.
- Đây là sóng siêu âm? Đau quá!
Vương Khả kêu lên thất thanh.
- Thiên Sư m Phù, bao nhiêu năm qua ta chỉ được đến một chiếc này thôi, Vương Khả, ngươi hại ta lãng phí mất Thiên Sư m Phù, đáng đời ngươi! Ta muốn ngươi nổ tung mà chết trong sóng âm này!
Hoàng Hữu Tiên quát.
- Dừng tay!
Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư vọt tới.
- Cút ngay, rống!
Hoàng Hữu Tiên vung tay đẩy ra một chưởng.
Oanh!
Tỷ lệ Trương Ly Nhi lập tức bị chưởng lực đánh bay ngược ra sau.
Lúc này Hoàng Hữu Tiên đã phát điên, tựa hồ nhất quyết phải giết Vương Khả cho bằng được.
Trong sóng âm khủng bố, hỏa diễm trên thi thể Kim Ô không ngừng rung động, như là có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, Vương Khả trên đầu Kim Ô cũng thống khổ bịt lấy lỗ tai.
Sóng âm xung kích thân thể, đối với Vương Khả mà nói thì không đau, bởi vì công pháp của hắn có thể hấp thu xung kích từ sóng âm, chỉ là sóng siêu âm này quá chói tai, như thể vọng vào trong đầu, khiến Vương Khả thống khổ không thôi.
Rống!
Kim Ô đột nhiên rống to.
Trong tiếng rống, Kim Ô thoát ly Vương Khả, quay lưng về phía Hoàng Hữu Tiên, giúp Vương Khả ngăn lại đại bộ phận sóng âm, đồng thời dùng sóng nhiệt đỡ Vương Khả trôi nổi giữa không trung, đối mặt với Vương Khả, phát ra một tiếng rên rỉ thê lương.
- Kim Ô? Ngươi đây là?
Vương Khả thốt lên kinh ngạc.
Chỉ thấy, tròng mắt vốn đã lõm xuống đột nhiên chảy ra hai giọt nước mắt như là nham tương, tiếp đó, Kim Ô há mồm phun ra một viên cầu trong suốt màu xanh nhạt, lớn chừng quả dưa hấu.
Viên cầu trong suốt lơ lửng, bên trong tựa như đang thiêu đốt hỏa diễm màu lam dập dờn.
Viên cầu trong suốt màu lam cứ thế chậm rãi rơi vào trong tay Vương Khả.
- Đây là, cho ta?
Vương Khả ôm đầu kinh ngạc nói.
Kim Ô không lên tiếng, chỉ dùng cánh chỉ chỉ trên đầu mình. Trên đầu Kim Ô có một sợi Kim Vũ Mao, chính là sợi Kim Vũ Mao Vương Khả cắm lên đầu nó lúc trước!
- Sợi Kim Vũ Mao kia? Bởi vì sợi Kim Vũ Mao này ngươi mới nghe lời ta, thủ hộ ta?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Oa!
Kim Ô phát ra một tiếng kêu hét thê lương.
Nó không đáp lời Vương Khả, mà bất thần quay người lại.
Oanh!