Bất Diệt Thần Vương

Chương 788: Thiên Sư m Phù




Đột nhiên, quanh thân Kim Ô bùng lên ánh lửa vạn trượng. Lần này khác với lần trước, lần trước hỏa diễm chỉ là ngưng tụ của lực lượng, mà lần này, hệt như thây khô, xương cốt còn sót lại đều đang được thiêu đốt.

Rống !

Kim Ô Trùng quay mặt về phía Hoàng Hữu Tiên phát ra tiếng gầm gào đau xót, vỗ cánh, ầm vang nhào tới.

- Cái gì?

Hoàng Hữu Tiên thất kinh.

Đội lên sóng âm cuồn cuộn, Kim Ô Trùng lao vút tới, toàn thân theo đó dần vỡ nát, mỗi lúc tiến lên trước một phần, thân thể lại sẽ vỡ vụn một phần, nhưng, Kim Ô vẫn không hề lùi bước, cứ thế mang theo người oán khí vô tận, liều mình xông đến.

Ầm ầm!

Kim Ô Trùng đụng lên sóng âm, phát ra từng hồi tiếng rền vang, chấn động thiên địa.

Thoáng chốc, thân thể Kim Ô đã tiêu tán hơn phân nửa, cuối cùng cũng đến được trước mặt Hoàng Hữu Tiên.

- Không, không, không thể nào, Thiên Sư m Phù, lâm binh đấu giả, trận liệt tiền hành!

Hoàng Hữu Tiên cả kinh kêu lên.

Rống!

Kim Ô phát ra một tiếng rống to khàn cả giọng, sau đó cả người đột nhiên tự bạo, phát nổ.

- Không!

Hoàng Hữu Tiên kinh hoảng la hét.

Oanh!

Kim Ô phát nổ, ý đồ đồng quy vu tận với Hoàng Hữu Tiên. Sát na khi vụ nổ diễn ra, hư không chấn động, hệt như vầng thái dương nở bung ra giữa không trung.

Vụ nổ quá khủng bố, khiến tất cả mọi người có mặt tại trường đều lóa mắt, ánh sáng che mờ cả mặt trời chân chính. Sóng xung kích cực mạnh khiến Vương Khả đứng cách rất xa cũng vẫn bị bắn ngược!

Bành!

Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Trương Ly Nhi lao đến đỡ lấy Vương Khả.

- A, đầu đau quá!

Vương Khả ôm đầu kêu lên.

- Đương nhiên, đó là Thiên Sư m Phù, ngươi còn chưa đạt tới Nguyên Anh Cảnh, thần thức chưa sinh, không cách nào ngăn cản được. Theo lý mà nói, Kim Đan Cảnh bình thường bị Thiên Sư m Phù xung kích tất sẽ mất mạng đương trường. Ngươi lại chống đỡ một lúc mà vẫn bình yên vô sự, sao mà ngươi làm được?

Trương Ly Nhi cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi nói.

- Vương Khả!

- Sư tôn!

Từng tiếng la lớn vọng lại.

Chỉ thấy đám người đang giằng co nơi xa chợt tách ra.

Cung Vi, Mộ Dung Lục Quang, Giới Sắc, Trương Chính Đạo và một đám cường giả lập tức phóng tới Vương Khả.

Tử Trọng Sơn, Điền Chân, hắc bạch nhị trưởng lão cũng phóng tới trong ngọn lửa.

Vụ nổ kết thúc, ánh lửa trong vụ nổ cấp tốc giảm yếu.

Thi thể Kim Ô khổng lồ triệt để hóa thành tro tàn, Thiên Sư m Phù giữa không trung cũng hóa thành phấn vụn.

Trung tâm vụ nổ, Hoàng Hữu Tiên tóc tai bù xù, máu me khắp người, thảm không nỡ nhìn.

- Phốc!

Hoàng Hữu Tiên lại lần nữa phun ra một búng máu tươi, thân hình không ngừng đung đưa.

- Sư tôn!

Tử Trọng Sơn lập tức tiến lại đỡ lấy Hoàng Hữu Tiên.

- Thiên Sư m Phù của ta, phốc, Thiên Sư m Phù của ta! Phốc!

Vừa thổ huyết, Hoàng Hữu Tiên vẫn cứ nhớ mãi không quên Thiên Sư m Phù.

Lần này, Hoàng Hữu Tiên tổn thương quá thảm, trước đây chiến đấu với Long Cốt đều không thảm liệt như thế, thậm chí còn thiếu chút thua dưới tay Vương Khả.

- Sư tôn, ngươi thế nào?

Điền Chân lo lắng hỏi.

- Vương Khả đâu? Khụ khụ!

Hoàng Hữu Tiên hư nhược nói.

- Còn sống, đang ôm đầu ở đó, nhìn có vẻ rất đau!

Điền Chân nói.

- Còn sống? Sao hắn còn sống được? Ta dùng đến cả Thiên Sư m Phù, sao hắn vẫn sống được? Khụ khụ khụ!

Hoàng Hữu Tiên thần tình phẫn hận nói.

- Là thật, bọn hắn đang hạ xuống quảng trường ngoài sơn môn Kim Ô Tông!

Tử Trọng Sơn cười khổ nói.

Hắn thực sự không ngờ, một tên Vương Khả cỏn con, tại sao lại khó giết đến vậy?

- Nam Minh Ly Hỏa? Nam Minh Ly Hỏa đâu? Khụ khụ khụ!

Hoàng Hữu Tiên đột nhiên thất kinh hỏi nói.

- Nam Minh Ly Hỏa gì cơ?

Tử Trọng Sơn nghi hoặc hỏi lại.

- Sư tôn, thứ ngươi nói chính là viên cầu trong suốt Vương Khả ôm trong ngực? Bên trong hình như có hỏa diễm màu lam đang thiêu đốt?

Điền Chân nhìn về phía xa, thảng thốt nói.

- Đúng, đó chính là Nam Minh Ly Hỏa, nhanh, mang ta đi! Khụ khụ khụ!

Hoàng Hữu Tiên lập tức kích động nói.

- Sư tôn, bây giờ ngài đang thương thế thảm trọng, Vương Khả đã bị đám kia tiếp được, sợ rằng hôm nay đã không cách nào giết Vương Khả!

Tử Trọng Sơn nói.

- Mang ta tới đó, nhanh, mang ta tới đó! Hơn trăm năm, vì bộ thi thể Kim Ô này mà ta đã tiêu tốn hơn trăm năm, vốn tưởng rằng bị Trương Ly Nhi hấp thu, không ngờ vẫn còn, lại bị Vương Khả nhặt lấy đại tiện nghi? Dựa vào cái gì mà lại là hắn? Nhanh mang ta tới, khụ khụ khụ!

Hoàng Hữu Tiên vừa ho khan vừa thúc giục.

- Sư tôn, hay là chờ ngươi thương thế tốt rồi, chúng ta lại mưu đồ sau, rốt cuộc... !

Tử Trọng Sơn còn định khuyên nhủ.

- Mang ta tới, ta có thể lấy được trở về!

Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nhìn Tử Trọng Sơn.

- Vâng!

Tử Trọng Sơn đành ứng tiếng.

Dưới sự hộ tống của bốn người Tử Trọng Sơn, Điền Chân, hắc bạch nhị trưởng lão 4, Hoàng Hữu Tiên mình đầy thương tích, thần tình phẫn hận bay về phía quảng trường nơi xa.

- Vương Khả, ngươi thế nào?

Chúng nhân lo lắng vây lại xung quanh.

- Vương Khả trúng Thiên Sư m Phù, đầu đau gần chết!

Trương Ly Nhi giải thích nói.

- Định Tâm Chú, Bàn Nhược Ba La Mật!

Giới Sắc ở bên vội niệm tụng phật pháp.

- Ai ui, Giới Sắc, vô dụng, thứ này của ngươi không linh, niệm đầu ta còn đau hơn!

Vương Khả ôm đầu buồn bực kêu lên.

Giới Sắc không khỏi sốt ruột.

- Để ta tự hành khôi phục, giờ trong đầu ta toàn là tiếng sóng âm ù ù, ai ui!

Vương Khả ôm đầu thống khổ nói.

Bành!

Đúng lúc này, đám người Tử Trọng Sơn đi đến.

- Cẩn thận, Hoàng Hữu Tiên lại tới!

Mộ Dung Lục Quang kêu lên.

- Khốn khiếp, các ngươi còn dám tới?

Cung Vi hét lớn.

Lập tức, chúng nhân bước ra chắn ở trước mặt Vương Khả.

- Khốn khiếp, các ngươi còn dám tới?

Cung Vi hét lớn.

Lập tức, cả đám đứng ra chắn ở trước mặt Vương Khả.

Lúc này, tất cả đệ tử chính đạo đều trừng mắt nhìn chằm chằm Hoàng Hữu Tiên.

- Các ngươi tránh ra, để ta giết Vương Khả! Khụ khụ khụ!

Hoàng Hữu Tiên vừa nói vừa ho khan, có vẻ rất là hư nhược.

- Hoàng Hữu Tiên! Ngươi dám trắng trợn xé bỏ điều ước liên minh chính đạo Thập Vạn Đại Sơn! Vì tư dục bản thân, âm mưu giết điện chủ Nam Lang Điện chúng ta?