- Không, nể tình huynh đệ bấy lâu nay, ta tới đưa cho ngươi một tin tức!
Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.
- Hả?
Hoàng Hữu Tiên híp mắt nhìn Ô Hữu Đạo.
- Vương Khả, là ma!
Ô Hữu Đạo trịnh trọng nói.
- Ma?
Hoàng Hữu Tiên nheo mắt hỏi lại.
- Ta đã điều tra xong xuôi, hắn chính là ma! Chân nguyên đen kịt! Hơn nữa còn cực kỳ tàn nhẫn! Không phải người có tội nghiệt ngập trời thì tuyệt không khả năng tàn nhẫn đến như thế. Sẽ khiến người bị thiêu đốt, thậm chí là nổ tung!
Ô Hữu Đạo giải thích nói.
Hoàng Hữu Tiên híp mắt nhìn Ô Hữu Đạo:
- Ngươi chắc chứ?
- Chắc một trăm phần trăm! Thế nào? Tin tức này liệu có thể giúp Kim Ô Tông các ngươi triệt để hóa giải nguy cơ trước mắt?
Ô Hữu Đạo cười lạnh nói.
- Ta không để ý nguy cơ này!
Hoàng Hữu Tiên khinh thường nói.
- Ngươi đừng chống chế với ta, các đại tiên môn Thập Vạn Đại Sơn tìm đến cửa Kim Ô Tông gây sự, ngươi lại nói không để ý? Vậy ngươi giết Vương Khả thử xem? Ngươi cân nhắc tới Trần Thiên Nguyên sẽ trả thù chưa? Phải biết Trần Thiên Nguyên rất coi trọng tên đệ tử này, xem hắn như là bảo bối! Định Quang Kính đều vượt cấp đưa cho hắn!
Ô Hữu Đạo tỏ vẻ không đáng nói.
Hoàng Hữu Tiên híp mắt hỏi:
- Ngươi muốn cái gì?
- Pháp tướng Như Lai Phật Tổ của ta cần có Kim Vũ Mao! Ta muốn ba mươi sợi! Ngươi hiểu ý ta chứ!
Ô Hữu Đạo trịnh trọng nói.
- Ngươi muốn lấy tin tức Vương Khả là ma, đổi một nhóm Kim Vũ Mao? Chắc ngươi biết, những Kim Vũ Mao kia trân quý đến cỡ nào chứ?
Hoàng Hữu Tiên cười lạnh nói.
- Ta biết! Nhưng thứ đó ở trong Kim Ô Tông đâu có thiếu! Điều này đối với ngươi mà nói hẳn không phải chuyện lớn gì!
Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.
…
Kim Ô Tông, trong địa lao!
Đây là nơi giam giữ đệ tử Ma giáo, Vương Khả bị Tử Trọng Sơn dùng bí pháp phong ấn tu vi, sau đó nhốt lại ở chỗ này.
Đương nhiên, Vương Khả chỉ giả bộ bị phong ấn tu vi, trọc chân nguyên của Vương Khả có khả năng thôn phệ hết thảy lực lượng, chỉ nháy mắt lực lượng phong ấn kia đã bị trọc chân nguyên của hắn nuốt chửng?
Lúc này, trong một gian nhà tù. Vương Khả hất lên tấm lông thú, nhìn Trương Thần Hư ở trước mặt.
- Đệ tử trông chừng bên ngoài đã bị ta đẩy đi! Tỷ ta thật sự biến thành thứ này?
Trương Thần Hư thần tình kinh ngạc nhìn tấm lông thú nơi tay Vương Khả.
- Tình hình tỷ ngươi thế nào chính ngươi đều không biết? Dao Trì Thần Công này rốt cục có lai lịch thế nào?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Ngươi không biết?
Trương Thần Hư nghi hoặc hỏi.
- Ta biết cái con khỉ, đây còn là lần đầu tiên ta thấy có người trên thân mọc lông, à không, lần trước tỷ ngươi đột phá cũng mọc lông vũ! Tà môn, đây là đột biến gen hả?
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Cái đấy gọi là Phượng Hoàng vũ mao, không phải lông vũ bình thường!
Trương Thần Hư giải thích nói.
- Ách, Phượng Hoàng vũ mao? Ngươi thổi da trâu gì đấy!
Vương Khả trừng mắt không tin nói.
- Ngươi thật đúng là phúc tinh của tỷ ta! Thần công tỷ ta đang tu luyện vốn rất khó, nhưng đến tay ngươi, lại lần nữa giành được đột phá!
Trương Thần Hư cảm thán nói.
- Cái gì gọi là lần nữa đến tay ta, ta còn chẳng mô tê gì sất! Dao Trì Thần Công này rốt cục là thế nào?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Ngươi nghe qua thần tiên sống ở Thiên Đình chứ?
Trương Thần Hư tỏ vẻ thần bí nói.
- Nói nhảm, trước kia ta đã nhìn qua không biết bao lần trên ti vi!
Vương Khả khinh thường nói.
- Ti vi?
Trương Thần Hư sửng sốt hỏi lại.
- Đừng lảng sang chuyện khác, nói trọng điểm!
Vương Khả thúc giục.
- Ở trong Thiên Đình, ai chủ chưởng Dao Trì?
Trương Thần Hư hỏi Vương Khả.
- Dao Trì là địa bàn của Vương Mẫu nương nương! Cái này ai mà không biết?
Vương Khả thuận miệng đáp nói.
- Không sai, theo như trong truyền thuyết, Dao Trì Thần Công này chính là công pháp tu luyện của Vương Mẫu nương nương!
Trương Thần Hư nói ra.
Vương Khả:
-... !
Công pháp tu luyện của Vương Mẫu nương nương? Ngươi thổi da trâu hơi lớn rồi đấy?
- Đúng rồi, ngươi xem, giờ ta có gì khác trước?
Trương Thần Hư đột nhiên đắc ý nói.
- Có gì khác trước? Khác gì đâu? Ngươi đắc ý thế làm gì?
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Mắt ngươi mù à, không thấy ta đã là Nguyên Anh Cảnh? Các ngươi nói ta phế vật không nên hồn, thế nào? Ta tu luyện nhanh chứ?
Trương Thần Hư đắc ý nói.
- Vậy ngươi có thể cứu ta ra khỏi Kim Ô Tông được không?
Vương Khả hỏi.
- Không thể, hiện tại trọn cả Kim Ô Tông đều nhìn chằm chằm ngươi, ai cũng không mang ngươi ra được, ngươi đừng suy nghĩ viển vông, ở trong địa lao này cũng có cấm pháp!
Trương Thần Hư lắc đầu nói.
- Ngay cả ta đều không cứu ra được, ngươi còn tìm tới đây làm gì? Ra ngoài ra ngoài, làm phiền ta đi ngủ!
Vương Khả bọc lấy lông thú nói.
- Tỷ ta ở ngay sát bên cạnh, ngươi còn có mặt mũi đi ngủ?
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Ách, làm sao? Lời này của ngươi là có ý gì?
Vương Khả khó hiểu hỏi lại.
- Thì là … không cho ngươi đi ngủ! Tỷ ta còn ở bên cạnh, chuyện này ngày sau mà truyền ra, tỷ ta còn làm sao lấy chồng? Ngủ chung với ngươi? Phi! Không cho ngươi ngủ!
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
Vương Khả nhìn tấm lông thú trên người một lúc, thần sắc phiền muộn nói:
- Ngươi có bệnh à, giờ ta ra không được, không ngủ được, vậy ta còn có thể làm gì?
- Hừ, dù sao thì cũng không được phép ngủ! Còn nữa, vừa rồi ta lặng lẽ đi ra sơn môn, Trương Chính Đạo nhờ ta mang tới một chiếc hộp cho ngươi!
Trương Thần Hư cầm ra một chiếc hộp ngọc.
- Ồ?
Vương Khả hiếu kỳ tiếp lấy.
Mở ra nhìn, lập tức phát hiện, bên trong là Thần Vương Ấn, Định Quang Kính.
- A, ha ha, Bất Giới hòa thượng cũng tới? Bảo bối của ta rốt cục đã trở về!
Vương Khả lập tức reo lên sung sướng.
- Pháp bảo của ngươi? Giờ dù có đưa đến tận tay ngươi thì cũng đã sao? Hoàng Hữu Tiên chính là Nguyên Thần Cảnh, có hắn tọa trấn Kim Ô Tông, lại không đếm xỉa gì đến kháng nghị từ các đại tiên môn, có thể thấy chuyện lần này Kim Ô Tông quyết tâm cỡ nào, ngươi không chạy thoát được đâu!
Trương Thần Hư lắc đầu nói.
- Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu, ha ha ha ha!
Vương Khả cười to nói.