Thứ ta muốn chính là công đức bên trong! Trương Ly Nhi có thể khôi phục hình người bất cứ lúc nào, không có đối tượng hấp thu năng lượng hỏa diễm trong trọc chân nguyên, như vậy chẳng phải ta liền bị hoả táng? Có những công đức này, ta rốt cục đã có thể không cần phải chết!
Kim Ô Tông, trong địa lao!
- Cái kia, Trương Thần Hư, ta muốn luyện công, ngươi có phải nên tránh ra một lát không?
Vương Khả ôm lấy Định Quang Kính và Thần Vương Ấn, ngước mắt lên hỏi.
Nét mặt Trương Thần Hư cứng lại:
- Chúng ta đang nói chuyện bình thường, sao đột nhiên ngươi lại muốn luyện công?
- Cảm xúc tới, ta cũng rất là đành chịu! Làm ơn tránh ra một chút, được không?
Vương Khả trịnh trọng nói.
Trương Thần Hư:
-... !
Ngươi nói bậy nói bạ thế mà cũng nghe được? Vừa rồi nói ra không được, buồn ngủ, giờ lại nói cảm xúc tới, muốn luyện công?
- Ta sắp luyện công ngay bây giờ, cho ta chút không gian riêng tư được không?
Vương Khả nói.
Trương Thần Hư đen mặt lại, nhìn Vương Khả hừ lạnh:
- Hừ, nhưng ta cảnh cáo ngươi, đừng có làm chuyện gì bậy bạ với tỷ tỷ ta!
- Hiện giờ tỷ ngươi chỉ là một tấm lông thú, ta còn có thể làm gì được? Ta lại không phải biến thái! Xin nhờ, ta xuất hiện linh cảm, cần gấp luyện công!
Vương Khả thúc giục nói.
- Hừ, ta ở bên ngoài hộ pháp cho ngươi! Đừng làm loạn, bằng không, ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt!
Trương Thần Hư buồn bực hừ lạnh một tiếng.
Dứt lời, Trương Thần Hư đi ra gian nhà lao Vương Khả đang bị giam, thành thật đứng ngoài hộ pháp cho Vương Khả.
Vương Khả thấy bốn phía không người, lập tức lấy ra Định Quang Kính.
- Công đức tru ma, nhập thể!
Vương Khả hưng phấn nói.
Hô!
Đột nhiên, công đức tru ma trong Định Quang Kính bất thần tràn vào cơ thể Vương Khả. Nhắm thẳng tới trọc chân nguyên.
Dù trọc chân nguyên bị Trương Ly Nhi hút đi năng lượng hỏa diễm, không còn đến nỗi quá nóng, nhưng khi luồng công đức kia nhập thể vẫn khiến Vương Khả khoan khoái không thôi.
- Hô, thật sảng khoái!
Vương Khả hưng phấn kêu lên.
- Vương Khả, ngươi làm gì?
Đột nhiên Trương Thần Hư ló đầu nhìn vào, trừng mắt hỏi.
Vương Khả đang luyện công thì bị ngắt lại, sắc mặt cứng đờ quát:
- Ngươi định hù chết người đấy hả, ta đang luyện công, bị ngươi dọa thế, thiếu chút tẩu hỏa nhập ma!
Trương Thần Hư nhìn chằm chằm Vương Khả một lúc, sắc mặt không giấu dược vẻ cổ quái.
- Còn nhìn, ngươi nhìn cái gì? Chẳng phải nói đi ra hộ pháp cho ta ư? Ngươi đây là đang quấy rối ta tu luyện, biết không?
Vương Khả trừng mắt quát.
- Ngươi …. ngươi … vừa nãy ngươi hô “thật sảng khoái”, ta tưởng là ngươi làm gì với tỷ ta. … !
Trương Thần Hư có chút lúng túng nói.
- Ta có bệnh hay là ngươi có bệnh, một tấm lông thú mà thôi, ta làm gì được?
Vương Khả cả giận nói.
- Được, được rồi, ngươi tiếp tục, ngươi tiếp tục!
Trương Thần Hư không khỏi buồn bực, lần nữa đi ra phòng giam.
Vương Khả hung hăng trừng mắt nhìn theo, lát sau mới lần nữa nhìn về phía Định Quang Kính.
- Công đức tru ma quả nhiên không đủ, vẫn phải cần dùng tới tiên thiên công đức!
Vương Khả hít thở sâu một hơi.
Hô!
Lập tức, tiên thiên công đức được cuồn cuộn không ngừng dẫn vào trong người Vương Khả.
Vương Khả ngồi xếp bằng, tâm thần đắm chìm trong đan điền, chỉ thấy, sau khi công đức cuồn cuộn tràn vào, chân nguyên cấp tốc biến sắc.
Từ màu đen, màu xám, màu vàng sẫm, màu vàng sáng, cuối cùng biến thành màu hoàng kim.
Oanh!
Đan điền Vương Khả nổ vang một tiếng.
A!
Vương Khả phát ra tiếng gầm nhẹ.
Nhưng hắn không hề quá mức căng thẳng, tiếng nổ vang kia không phải chuyện xấu, chỉ là Kim Đan trong đan điền vốn là Hư Đan, hư hư ảo ảo, lúc này lại đột nhiên ngưng tụ, ngưng kết thành một hạt Kim Đan thực thể ước chừng hạt gạo.
- Đột phá? Kim Đan Cảnh tầng thứ sáu? Kim Đan thực thể?
Vương Khả không khỏi mừng thầm trong lòng.
Đồng thời hắn lại chăm chú quan sát viên Kim Đan này. Kim Đan tuy nhỏ, song dường như có được lực lượng mênh mông vô bờ, lực lượng trong hạt này còn lớn hơn cả toàn bộ chân nguyên trong người trước đó.
- Hay lắm!
Hai mắt Vương Khả mở ra.
Vương Khả vui sướng không phải vì tu vi đột phá, mà vui sướng vì chân nguyên khôi phục lại màu hoàng kim, rốt cục hắn đã không cần hoả táng.
Mắt mở to, Vương Khả nhìn Định Quang Kính và Thần Vương Ấn phía trước mặt.
- Tiên thiên công đức đã dùng đi quá nửa? Nhiều tiên thiên công đức như vậy, mà phải dùng đi một nửa mới giúp ta vượt qua cửa ải lần này, không, đấy là còn chưa tính cả công đức tru ma! Yêu cầu lần sau lại cao hơn xa lần trước. Lần tiếp theo ta còn phải cần bao nhiêu công đức đây, chừng này hiển nhiên là không đủ! Thế chẳng phải muốn bức chết ta? Ai, về sau tuyệt đối phải cẩn thận, đi ra đừng để bị người đánh!
Vương Khả lòng còn sợ hãi than nhẹ một hơi.
Đưa tay khẽ giật giật Thần Vương Ấn.
Ông!
Thần Vương Ấn run lên.
Vương Khả sửng sốt:
- Vừa nãy không phải ta hoa mắt đấy chứ? Thần Vương Ấn hình như biến lớn gấp đôi? Sau đó lại nhỏ đi?
Vương Khả dụi dụi tròng mắt, tiếp tục giật giật Thần Vương Ấn:
- Không đúng, vừa rồi hình như có một sợi công đức truyền vào Thần Vương Ấn? Để ta thử lại xem!
Hô!
Bằng mắt thường có thể thấy, sau khi dẫn vào tiên thiên công đức, Thần Vương ́n trước mặt Vương Khả nhanh chóng biến lớn, lớn, lớn, lớn, lớn, lớn!
Thoáng chốc, Thần Vương Ấn đã biến cao ngang hai người, như một tòa núi nhỏ lấp kín trọn cả phòng giam.
Vương Khả:
-... !
Thần Vương Ấn còn có thể biến lớn?
- Vương Khả, ngươi luyện công gì đấy? Khí tức mạnh quá?
Bên ngoài phòng giam truyền đến tiếng hô kinh ngạc của Trương Thần Hư.
Vương Khả bị Thần Vương Ấn chen đến góc tường, ngước mắt Thần Vương Ấn biến lớn to tướng trước mặt, thần sắc cổ quái nói:
- Khó trách ngươi có tên là Phiên Thiên Ấn, mẹ nó chứ, giống hệt Phiên Thiên ́n trong Phong Thần Diễn Nghĩa ở Địa Cầu, có thể biến thành núi nhỏ nện chết người a? Trước kia ta cứ cho rằng Thần Vương Ấn chỉ là con dấu, thì ra còn có thể dùng làm cục gạch, không, dùng làm núi nện chết người? Cần có tiên thiên công đức rót vào? Thì ra là thế, thì ra là thế!
Vương Khả hưng phấn không thôi, Thần Vương Ấn chính là bảo bối của hắn, có bảo bối này nơi tay, ngày sau hắn còn sợ gì nữa?