- Là đệ đệ của nàng, Trương Thần Hư!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
Kim Ô Tông, một tòa linh sơn khổng lồ nằm ở trung tâm! Phía trên linh sơn chính là Kim Ô Điện!
Hoàng Hữu Tiên dẫn theo đám cao tầng Kim Ô Tông đứng trên quảng trường Kim Ô Điện, trong tay ai nấy đều nắm lấy một tờ truyền đơn. Sắc mặt cả đám đen kịt lại như đáy nồi!
- Kim Ô Tông dày mặt vô sỉ, đổi trắng thay đen!
- Kim Ô Tông mất hết hình tượng, cầm tù anh hùng chính đạo!
- Anh hùng bi ca, Kim Ô Tông mất trí!
- Phản đồ Thập Vạn Đại Sơn, Kim Ô Tông?
- Không bản sự tru ma, lại đi tàn hại anh hùng chính đạo!
Chúng nhân đọc từng tờ truyền đơn, bầu không khí quanh bốn phía chất đầy vẻ ngưng trọng.
- Sư tôn, ngài nhìn thấy không? Không chỉ có những truyền đơn này, bên ngoài bọn họ kéo lên tranh và khẩu hiệu! Trên đó viết, Kim Ô Tông lăn ra Thập Vạn Đại Sơn! Còn có “Đả đảo ngụy tiên môn chính đạo, cứu vớt anh hùng!
Điền Chân chỉ ra nơi xa nói.
- Đây là ai tổ chức? Mẹ nó, điên rồi, nguyên một đám tìm đến cửa sơn môn Kim Ô Tông kêu gào la hét?
Tử Trọng Sơn trừng mắt giận nói.
- Bọn họ là đệ tử các đại tiên môn! Hơn nữa, mỗi ngày người tới lại càng nhiều! Có vẻ, tất cả tiên môn chính đạo ở Thập Vạn Đại Sơn đều phái người đến!
Điền Chân đắng chát nói.
- Đúng vậy, sư tôn, tông chủ, hiện tại chúng ta thậm chí không dám ra cửa! Cùng là đồng đạo, thế mà giờ lại bị bọn họ đuổi đến cửa chỉ thẳng mặt mắng chửi, chúng ta … chúng ta chịu không được!
Một tên đệ tử Kim Ô Tông thần tình phiền muộn nói.
- Bị người chỉ thẳng mặt mắng? Ngươi cứ thế để mặc cho người ta mắng?
Tử Trọng Sơn trừng nói.
- Tông chủ, lần này đúng là chúng ta làm có hơi quá phận, tên Vương Khả kia có thanh danh rất tốt trong chính đạo, chúng ta cầm tù hắn, còn muốn giết hắn, chúng ta quả thực đuối lý!
Tên đệ tử Kim Ô Tông kia cười khổ nói.
- Đánh rắm! Đuối lý cái gì? Bọn họ nói thế nào thì tức là thế ấy?
Tử Trọng Sơn giận mắng.
Nguyên một đám đệ tử Kim Ô Tông lập tức cúi đầu không nói.
Hoàng Hữu Tiên nhíu mày trầm mặc một lúc, lát sau mới quay sang nhìn Điền Chân nói:
- Chẳng phải ngươi nói tên Vương Khả kia tham tài sợ chết, người người coi khinh ư? Sao giờ lại có nhiều người ủng hộ hắn như vậy? Vì sao tình báo liên quan tới Vương Khải mà ngươi đưa ta khi trước lại không giống với tình hình trước mắt?
- Ta, ta … đệ tử không nói dối!
Điền Chân phiền muộn thấp giọng biện giải.
- Còn nữa, không phải các ngươi nói lúc ấy bí mật mang đi Vương Khả, không ai biết ư? Thế này gọi là không ai biết đấy hả?
Hoàng Hữu Tiên quay sang nhìn Tử Trọng Sơn.
Mấy người Tử Trọng Sơn cũng rất là buồn bực, đương sơ quả thực còn có một tên Thánh Tử tại trường, nhưng nhìn bộ dạng khi đó rõ ràng đã sắp chết, ai cũng không quá để ý, chỉ là, ai mà ngờ, chỉ vì chút sơ suất nhỏ đó, cuối cùng lại dẫn đến phiền phức lớn như bây giờ?
Bí mật mang đi? Hiện tại người khắp thiên hạ đều biết! Tính ra thì mới qua được mấy ngày? !
- Sư tôn, ta cũng không ngờ chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, chuyện này liền đã truyền khắp các đại tiên môn trong Thập Vạn Đại Sơn! Thiên Lang Tông hành sự bỉ ổi, bọn hắn yêu ngôn hoặc chúng, kích động các tiên môn chính đạo! Giờ mới qua mấy ngày mà đã... !
Tử Trọng Sơn cười khổ nói.
- Hừ!
Hoàng Hữu Tiên hừ lạnh.
- Sư tôn, tông chủ Thiên Lang Tông Cung Vi dẫn đầu kêu nói muốn gặp ngài, có cần để nàng đi vào không?
Tử Trọng Sơn cười khổ nói.
- Giờ để bọn hắn vào đây làm gì? Còn ngại chưa đủ phiền phức ư? Hừ, chờ Trương Ly Nhi luyện thành Anh Hỏa rồi tính tiếp!
Hoàng Hữu Tiên lạnh giọng nói.
- Vâng!
Tử Trọng Sơn ứng tiếng, quay đầu nhìn về phía đám đệ tử Kim Ô Tông, dặn dò nói:
- Tiếp tục phong sơn, nội bất xuất ngoại bất nhập!"
- Vâng!
- Chúng đệ tử Kim Ô Tông đành chỉ còn biết buồn bực ứng tiếng.
…
Bên ngoài Kim Ô Tông, trong một mảnh rừng cây
Hoàng Hữu Tiên yên ắng đi tới, lạnh lùng nhìn về phía Ô Hữu Đạo.
- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Cũng đâu phải ta đưa tin cho các đại tiên môn!
Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.
- Ta đã dẫn ra Long Cốt rồi, sao lúc đó ngươi lại không giết Vương Khả? Chỉ cần lúc đó ngươi giết Vương Khả, bây giờ đâu đến nỗi nhiều chuyện thế này?
Hoàng Hữu Tiên trầm mặt xuống, trách mắng nói.
- Tên Vương Khả kia đang trong tay ngươi, sao mãi đến giờ ngươi vẫn không giết?
Ô Hữu Đạo trừng mắt hỏi lại.
- Ta sẽ giết!
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
- Vậy sao giờ không giết luôn đi?
Ô Hữu Đạo tỏ vẻ không đáng nói.
- Ta... !
- Đừng tưởng ta không biết, giết Vương Khả thì dễ! Nhưng, ngắt đứt Trương Ly Nhi luyện công, nếu khiến cho thần công Trương Ly Nhi đang tu luyện xảy ra biến cố, ngươi khó mà ăn nói với thượng cấp, ngươi sợ không gánh được trách nhiệm!
Ô Hữu Đạo cười lạnh nói.
- Hừ, ta không để tâm chuyện đó!
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
- Đánh rắm, thần công Trương Ly Nhi đang tu luyện mà có biến cố, ngươi không để tâm mới là lạ! Ngươi đang lừa gạt ta, người dẫn lên biến cố là ai! Lúc trước nếu ta bất chấp hết thảy giết Vương Khả, thần công của Trương Ly Nhi mà có chuyện gì, như vậy ta liền sẽ thành là tội nhân. Chính vì cân nhắc đến điểm này, thế nên khi ấy ta mới muốn trước tách Trương Ly Nhi ra khỏi người Vương Khả, như vậy mới có thể triệt để hạ sát thủ với Vương Khả được! Bốn tên đồ đệ của ngươi thì sao? Hiển nhiên đều không phải đèn cạn dầu! Bọn hắn cũng không muốn gánh lấy tội danh kia, vậy là bèn bắt Vương Khả mang về Kim Ô Tông, sống chết của Vương Khả hoàn toàn phụ thuộc một lời từ ngươi! Ngươi có thể không để ý tới các đại tiên môn ở Thập Vạn Đại Sơn, nhưng ngươi phải cân nhắc tới cách nhìn của thượng cấp đối với ngươi, nếu Trương Ly Nhi thật bởi vì ngươi mà thần công có bất trắc, không chỉ phụ thân Trương Ly Nhi tìm ngươi tính sổ, đại công tử cũng khiến ngươi chịu không nổi mà chạy!
Ô Hữu Đạo khinh thường nói.
- Hừ! Ngươi qua đây là muốn cười nhạo ta?
Hoàng Hữu Tiên cười lạnh nói.