Bất Diệt Thần Vương

Chương 771: Anh hùng xuống dốc




Bốn đại Nguyên Anh Cảnh:

-... !

- Được rồi rồi, đừng nói nhảm, đi thôi!

Vương Khả ra dấu tay nói.

Bốn người:

-... !

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Hoàng Hữu Tiên không cầm chân được Long Cốt lâu đâu, lát nữa không chừng mấy đại đường chủ kia liền không đánh nhau, giờ nhân lúc không có ai ngăn trở, chúng ta còn không nhanh chân thoát thân? Đi mau! Thời gian quý giá! Nhanh lên!

Vương Khả thúc giục.

Bốn người:

-... !

Mẹ nó, thái độ này của ngươi có giống như đang bị chúng ta bắt lại không? Nói chuyện cứ như thể là cùng một nhóm với bọn ta vậy!

Trên không trung Ma Long Đảo!

- Hừ, Hoàng Hữu Tiên, dám đến thì đừng chạy, ngươi chạy làm gì? Tới đây! Cấm chế nơi tâm tạng bản tọa đã giải khai, có phải đến lúc nếm thử lợi hại sự lợi hại của ta rồi không?

Long Cốt quát.

Nhưng mà Hoàng Hữu Tiên lại đã tan biến trong sương mù.

- Hừ! Thứ chán sống!

Long Cốt hừ lạnh.

Dứt lời, lập tức đạp bước quay về Ma Long Đảo.

Trên Thủy Tinh Long Cung, Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh, Tử Bất Phàm đại chiến Ô Hữu Đạo. Tiếng nổ vang rền khắp tứ phía, sóng khí xung thiên.

- Khốn nạn, các ngươi đánh nhau làm gì? Vương Khả đâu

Long Cốt quát lớn, đồng thời tung chưởng vỗ xuống.

Oanh!

Chưởng lực Long Cốt cường đại cỡ nào, nháy mắt liền đánh tan bốn đại cường giả Nguyên Anh đang triền đấu với nhau.

Pháp tướng Như Lai Phật Tổ về lại trong cơ thể Ô Hữu Đạo.

- Giáo chủ?

Ô Hữu Đạo kinh ngạc nói.

Ngươi và Hoàng Hữu Tiên đánh xong rồi?

- Ta đang hỏi các ngươi đấy, Vương Khả đâu? Không phải hắn muốn đơn đấu với ta? Giờ ta tới, hắn lại chạy đi đâu rồi?

Long Cốt trừng mắt nói.

Sắc mặt đám Chu Hồng Y hơi biến, Ô Hữu Đạo lại đảo mắt tìm kiếm xung quanh!

- Không thấy? Vừa nãy ta mới nhìn thấy Vương Khả ôm theo Thánh Tử tránh sang bên cạnh, Vương Khả trốn rồi?

Ô Hữu Đạo biến sắc.

- Trốn rồi?

Tròng mắt đám người Chu Hồng Y khẽ sáng lên.

- Trốn? Hắn trốn? Ở trước mặt ta còn muốn trốn? Nằm mơ!

Long Cốt hừ lạnh.

Trong tiếng hừ lạnh, hắn vung tay lên, sương mù bốn phía bị xua tan, lập tức lộ ra Thánh Tử hư nhược nằm dưới đất cách đó không xa.

- Ồ, là Thánh Tử, vừa rồi Vương Khả lấy Thánh Tử làm yểm hộ, ý đồ trốn chạy!

Ô Hữu Đạo biến sắc.

Chu Hồng Y tiến tới đỡ dậy Thánh Tử.

- Vương Khả bị bốn tên Nguyên Anh Cảnh Kim Ô Tông bắt đi, ta từng gặp qua chân dung, nhận ra được hai tên trong đó, là Tử Trọng Sơn, Điền Chân!

Thánh Tử yếu ớt nói.

- Cái gì? Vương Khả bị bắt đi?

Tử Bất Phàm cả kinh kêu lên.

- Bọn họ nói muốn giết Vương Khả, muốn mang về Vương Khả rồi giết! Các ngươi nhanh đi cứu Vương Khả!

Thánh Tử hư nhược nói.

- Ồ, ha ha ha ha, Hoàng Hữu Tiên, hay cho kế điệu hổ ly sơn, không ngờ Kim Ô Tông các ngươi lại dám chủ ý lên Ma Long Đảo bọn ta?

Long Cốt hung hăng nói.

- Giáo chủ, thật ra đây cũng không phải chuyện xấu, rốt cuộc, Kim Ô Tông cũng muốn giết Vương Khả, như thế chẳng phải quá tốt? Vừa không cần tổn thương hòa khí trong nội bộ ma giáo chúng ta!

Ô Hữu Đạo ngay lập tức tiến tới khuyên nhủ.

- Đánh rắm, người bản giáo chủ muốn giết, từ lúc nào lại đến lượt kẻ khác định đoạt?

Long Cốt trừng mắt mắng nói.

- Vâng!

Ô Hữu Đạo chỉ biết cười khổ.

- Kim Ô Tông muốn giết Vương Khả? Bọn Hoàng Hữu Tiên, Tử Trọng Sơn, Điền Chân... ?

Chu Hồng Y sầm mặt lại.

- Hoàng Hữu Tiên muốn bắt giết Vương Khả? Vừa rồi mấy người các ngươi tại sao lại đánh nhau? Hả?

Long Cốt trừng nhìn Ô Hữu Đạo hỏi.

Ô Hữu Đạo:

-... !

Ta nói ta muốn giết Vương Khả, nhưng then chốt là, ta không được đến ngươi cho phép, mục đích ta giết Vương Khả phải giải thích thế nào đây?

- Bọn họ muốn cướp tấm lông thú trên người Vương Khả!

Thánh Tử hư nhược nói.

Ách?

Long Cốt sững sốt quay sang nhìn ba đại đường chủ.

- Không sai, Ô Hữu Đạo hắn phát điên, muốn cướp lông thú trên người Vương Khả!

Chu Hồng Y cũng trừng mắt nói.

Ô Hữu Đạo:

-... !

- Ô Hữu Đạo? Ngươi muốn cướp lông thú trên người Vương Khả? Vì cái gì?

Long Cốt thần sắc khó hiểu hỏi.

Rốt cuộc, không phải ai cũng biết tấm lông thú kia là Trương Ly Nhi biến thành. Long Cốt không rõ ràng, Ô Hữu Đạo lại không biết nên giải thích thế nào, nói ra chân tướng, vạn nhất giáo chủ hỏi sao lúc trước ngươi không nói sớm?

- Giáo chủ, ta … ta chỉ là thấy tấm lông thú kia dễ nhìn nên mới nổi lòng tham…!

Ô Hữu Đạo thần tình cổ quái nói.

Long Cốt:

-... !

Ngươi có bệnh à, đoạt đồ trên người Vương Khả làm gì?

- Giáo chủ, Vương Khả bị Kim Ô Tông bắt đi, bọn họ tất nhiên muốn giết Vương Khả, như thế chẳng phải vừa khéo? Còn mong giáo chủ bớt giận!

Ô Hữu Đạo cung kính nói.

- Bớt giận cái gì? Hoàng Hữu Tiên hai lần làm hỏng chuyện của ta, Ma Long Đảo là nơi hắn nói đến là đến, nói đi là đi? Các ngươi trở về chuẩn bị chiến đấu! Chờ ta triệt để khôi phục thương thế, các ngươi liền theo ta đi san bằng Kim Ô Tông!

Long Cốt lạnh lùng nói.

- Vâng!

Ô Hữu Đạo nhíu mày một cái rồi ứng tiếng nói.

Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm nhìn nhau, giáo chủ không truy cứu chuyện mình mạo phạm?

- Vâng!

Hai người cũng cùng ứng tiếng theo.

- Chu Hồng Y, ta muốn tới Thần Long Đảo ở một đoạn thời gian!

Thánh Tử hư nhược nói.

- Được!

Chu Hồng Y gật đầu.

Long Cốt liếc nhìn Thánh Tử một cái liền không để ý nữa:

- Hừ!

- Giáo chủ, chúng ta cáo lui!

Chu Hồng Y hít thở sâu một hơi rồi lên tiếng cáo từ.

Dứt lời, Chu Hồng Y ôm lấy Thánh Tử, mang theo Nhiếp Thanh Thanh, Tử Bất Phàm đạp bước rời đi.

Thần Long Đảo, đại điện hành cung Chu Hồng Y.

- Thánh tử, ngươi đỡ hơn chút nào không?

Chu Hồng Y vận công cho Thánh Tử, quan tâm hỏi nói.

- Đỡ hơn một chút! A... !

Trên mặt Thánh Tử chớp qua một tia đắng chát.

Nghĩ đến chuyện bị phụ thân rút sạch máu tươi toàn thân, trong lòng Thánh Tử lại tràn đầy khổ sở, nếu không phải Ma Tôn giúp mình giải đi phong ấn trên người, hơn một năm qua tu vi đề thăng không ít, lần này máu tươi toàn thân bị rút sạch, e rằng mình sớm đã chết rồi!

- Bất kể thế nào, ngươi vẫn là Thánh Tử của Ma giáo, lúc còn sống Ma Tôn từng dặn dò, nói ngươi quan trọng hơn bất cứ kẻ nào, hơn nữa còn cường điệu nhắc nhở, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta tuyệt đối phải bảo hộ ngươi an toàn!