- Nhìn cái gì? Các ngươi còn muốn tới bắt ta? Chán sống rồi hả? Không biết thân phận ta? Ta chính là Thần Long đường chủ, nếu các ngươi dám làm loạn, ta không giết chết các ngươi, quy củ Ma giáo cũng sẽ trừng trị các ngươi!
Vương Khả quay về phía đám đệ tử Ma giáo, trừng mắt quát mắng.
Trong mắt chúng đệ tử Ma giáo đầy vẻ kinh nghi bất định. Mấy lần rục rịch định đi lên bắt Vương Khả lập công, song cuối cùng đều nhịn xuống.
Xuất thủ nhất thời sảng, hậu quả hỏa táng trường! Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh đều ra mặt che chở Vương Khả, dù mình lập công, quay đầu cũng làm sao ngăn được ba người kia ám sát? Lại nói, giáo chủ không hạ lệnh bắt Vương Khả, chúng ta chủ động cái mẹ gì! Ma giáo bây giờ đã khác trước, quan hệ giữa mấy đại đường chủ và giáo chủ càng lúc càng khó hiểu, tốt nhất đừng kiếm chuyện mua dây buộc mình!
Đám đệ tử Ma giáo dồn dập lui cách xa Vương Khả. Rất nhanh, bốn phía Vương Khả đã hoàn toàn vắng lặng.
- Ồ, Vương Khả, ngươi uy phong quá nhỉ!
Một tiếng nói lạnh như băng chợt vang lên từ trong sương mù cách đó không xa.
Chỉ thấy, trong sương mù đột ngột đi ra bốn thân ảnh.
- Tử Trọng Sơn, Điền Chân, hắc bạch nhị trưởng lão? Là các ngươi?
Nét mặt Vương Khả cứng lại.
Bốn đại Nguyên Anh Cảnh này từ Chu Kinh truy sát mình tới chỗ này? Rốt cục bốn người các ngươi có thù lớn đến đâu với ta!
- Hừ, Vương Khả ngươi đúng là mạng lớn, đến giờ vẫn sống được?
Điền Chân ngạc nhiên nói.
Không phải nói Long Cốt muốn dày vò Vương Khả ư? Dày vò cái rắm! Tính đến giờ đã bắt về bao lâu rồi? Tin tức đều truyền khắp Thập Vạn Đại Sơn, thế mà Vương Khả vẫn cứ chẳng hề hấn gì, một chút sây xát ngoài da đều không có?
- Trương Ly Nhi đâu? Thật biến thành tấm lông thú này?
Tử Trọng Sơn lại gắt gao nhìn chằm chằm lông thú trên người Vương Khả.
- Các ngươi định làm gì? Còn muốn đến ám sát ta?
Vương Khả trừng mắt.
Bốn tên Nguyên Anh Cảnh, lần này mình phải cẩn thận mới được.
Đặt xuống Thánh Tử còn đang hư nhược, trên tay Vương Khả ngắt lấy một sợi Kim Vũ Mao, trọc chân nguyên trong miệng tùy thời đợi phát, tay phải nặn kiếm quyết, như thể sẽ phát động Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm bất cứ lúc nào.
- Tông chủ, theo miêu tả vừa rồi của sư tôn, ta mới hiểu được, nguyên nhân Trương Ly Nhi biến thành lông thú là bởi nàng tu luyện Dao Trì Thần Công, nàng đang thu lấy hỏa chủng đặc thù nhằm ngưng tụ Anh Hỏa! Mà trong người Vương Khả lại vừa khéo có hỏa chủng đặc thù kia!
Hắc trưởng lão nhíu mày nói.
- Không sai, coi chừng miệng Vương Khả phun lửa!
Điền Chân cảnh giác nhắc nhở.
- Trương Ly Nhi cũng thật là, hỏa chủng trong thiên hạ thiếu gì, sao nàng cứ phải muốn dùng Nam Minh Ly Hỏa làm hỏa chủng đặc thù đầu tiên? Còn vừa khéo lại là đan hỏa trong người Vương Khả!
Sắc mặt Tử Trọng Sơn hơi biến.
- Giết Vương Khả?
Bạch trưởng lão hỏi.
Hai mắt Tử Trọng Sơn nhíu lại, tựa hồ như định sắp động thủ.
- Chờ đã...., các ngươi nói Trương Ly Nhi cắn ta, sau đó biến thành lông thú là bởi đang tu luyện một loại thần công đặc thù nào đó?
Vương Khả sững sờ, ngơ ngác hỏi.
- Hừ, không vậy thì sao? Đừng nói nhảm với hắn nữa, động thủ đi! Chỉ cần mang về Trương Ly Nhi là được!
Điền Chân đang định ra tay.
- Các ngươi muốn hại chết Trương Ly Nhi ư? !
Vương Khả trừng mắt quát mắng.
- Hả?
Tròng mắt bốn người khẽ nheo lại.
- Hiện tại Trương Ly Nhi đang luyện công đến thời khắc then chốt, các ngươi giết ta, bằng với cắt ngang Trương Ly Nhi luyện công, vạn nhất nàng tẩu hỏa nhập ma, đương trường đứt hơi, chẳng phải các ngươi sẽ thành là hung thủ giết chết Trương Ly Nhi?
Vương Khả gấp gáp nói.
- Giết Vương Khả, bằng với giết Trương Ly Nhi?
Bốn người biến sắc. Thần tình ai nấy đều không giấu được vẻ ngập ngừng.
- Không thể nào!
Bạch trưởng lão nhíu mày nói.
- Không hẳn là không có lý, lỡ vạn nhất …. Nếu ta chết rồi, Trương Ly Nhi cũng chết theo, vậy các ngươi chẳng phải thiệt to?
Vương Khả khuyên nhủ.
Bốn người sầm mặt lại. Điểm này bốn người không phải là không nghĩ đến, chỉ là tỷ lệ quá nhỏ nên mới không quá để tâm, chỉ là, lỡ vạn nhất …. ?
- Tông chủ, đừng nói nhảm với hắn, sư tôn đã đích thân hạ lệnh, chúng ta động thủ đi!
Điền Chân thúc giục nói.
- Đừng nóng, ta có một cách, các ngươi xem xem có được không?
Vương Khả hỏi.
- Ngươi?
Điền Chân khó mà tin tưởng hỏi lại.
- Đúng vậy, ta có một cách, không phải các ngươi muốn giết ta ư? Hay là thế này đi, đợi Trương Ly Nhi luyện thần công luyện xong rồi, các ngươi lại giết cũng đâu muộn?
Vương Khả giảng hòa.
- Hừ, Vương Khả, ngươi đang câu giờ? Ngươi tưởng kéo dài thời gian là sẽ còn có người đến cứu ngươi?
Điền Chân cười lạnh nói.
- Các ngươi không cần lo lắng ta sẽ chạy mất, thật đấy, ta có thể cùng các ngươi đi tới Kim Ô Tông mà! Ta chạy thế nào được? Ta rơi ở trong tay các ngươi, các ngươi còn lo lắng cái gì? Hai ngày nữa, Trương Ly Nhi luyện xong thần công, tự động thoát ly thân thể ta, các ngươi lại giết ta cũng đâu muộn! Tốt thế còn gì! Như thế, Trương Ly Nhi không sao, các ngươi cũng có thể giết ta! Còn không cần lo lắng ta chạy mất! Thế nào, vậy được không?
Vương Khả đề nghị.
Thần sắc bốn người bọn Tử Trọng Sơn đều không khỏi hiện vẻ cổ quái. Ngươi đang dạy chúng ta hành sự?
- Làm sao? Ta đã nghĩ cách thỏa đáng cho các ngươi rồi, các ngươi còn muốn thế nào nữa? Cá chết lưới rách, như thế chẳng tốt cho ai cả đâu!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Tông chủ, Vương Khả khả năng đang giở trò! Hắn muốn kéo dài thời gian!
Điền Chân ánh mắt phức tạp nói.
- Đúng đấy, ta chính đang kéo dài thời gian! Không phải các ngươi muốn chờ Trương Ly Nhi luyện thành thần công ư? Ta không kéo dài thời gian, nàng làm sao luyện công? Tốt xấu gì thì Trương Ly Nhi cũng là đệ tử Kim Ô Tông các ngươi, các ngươi sao có thể bởi vì yêu ghét cá nhân mà cắt ngang quá trình luyện công của Trương Ly Nhi được? Dù cắt ngang luyện công, Trương Ly Nhi chưa hẳn đã chết, nhưng vạn nhất bởi vì thần công chưa thành, nửa đời sau của nàng vĩnh viễn kẹt ở bước này, như vậy trách nhiệm sẽ thuộc về ai? Các ngươi gánh nổi trách nhiệm đó không? Tiền đồ của Trương Ly Nhi, tương lai của Trương Ly Nhi chính là bị các ngươi hủy hoại!
Vương Khả giận nói.