Vương Khả kinh ngạc hỏi.
- Hôm nay Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm tới nghĩ cách cứu viện ngươi, ta phụ trách trông chừng, sao bọn họ lại đột nhiên đánh nhau? Vừa rồi lúc tới ta nghe nói, bốn đại đường chủ vì một tấm lông thú mà đánh nhau? Bọn họ không phải tới cứu ngươi ư? Sao lại vì một tấm lông thú mà đánh nhau?
Nhiếp Thanh Thanh nhíu mày hỏi.
Vương Khả:
-... !
Mẹ nó, ai đồn thổi mà truyền nhanh quá vậy?
- Không hay, Hồng Y gặp nguy hiểm!
Nhiếp Thanh Thanh bỗng chợt biến sắc.
Lập tức, Nhiếp Thanh Thanh bỏ lại Vương Khả, tung người lao vút tới chiến trường.
Ầm ầm!
Thực lực Ô Hữu Đạo quả nhiên cường hãn, uy năng của Nguyên Anh Cảnh tầng thứ chín kết hợp với pháp tướng Như Lai Phật Tổ, có thể nói trừ giáo chủ ra, hắn là đệ nhất nhân Ma giáo, dù có là Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm cũng không ngừng phải thối lui.
- Như Lai Thần Chưởng!
Ô Hữu Đạo hét lớn.
Oanh!
Chu Hồng Y lập tức bị nện bay, cũng may có lượng lớn xiềng xích hộ thân mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
- Tử Bất Phàm, cẩn thận!
Chu Hồng Y cả kinh kêu lên.
Bởi vì trừ một chưởng Như Lai Thần Chưởng đánh về phía hắn thì còn có một chưởng Như Lai Thần Chưởng khác từ trời giáng xuống, nện Tử Bất Phàm xuống đất, tựa như muốn đè bẹp dí hắn vậy.
A!
Oanh !
Như Lai Thần Chưởng kia ầm vang nện trên mặt đất, tưởng như đè sập Tử Bất Phàm.
Chu Hồng Y biến sắc:
- Ngươi giết Tử Bất Phàm?
Trong cơn phẫn nộ, Hồng Y Tỏa của Chu Hồng Y đột nhiên như hóa thành từng con rắn độc, phóng thẳng tới Ô Hữu Đạo.
- Là chính nàng tự tìm chết!
Ô Hữu Đạo lạnh giọng nói.
Oanh!
Bản thể Ô Hữu Đạo vung chưởng nghênh đón Hồng Y Tỏa. Cùng lúc này, pháp tướng Như Lai Phật Tổ thu tay về, thân hình hơi lắc đánh tới Chu Hồng Y.
- Hồng Y, cẩn thận!
Nhiếp Thanh Thanh cả kinh kêu lên thất thanh.
Nhiếp Thanh Thanh vung kiếm chém về phía Ô Hữu Đạo.
- Cái gì?
Ô Hữu Đạo biến sắc, vội vàng điều khiển Như Lai Thần Chưởng chuyển hướng, quay sang ngăn trở Nhiếp Thanh Thanh.
Oanh!
Pháp tướng Như Lai Phật Tổ chặn lại Nhiếp Thanh Thanh.
Không chỉ thế, Ô Hữu Đạo và pháp tướng Như Lai Phật Tổ lấy ưu thế áp đảo, áp chế hai người Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh. Khiến lúc này hai người khổ không thể tả.
- Thiểm điện phong bạo!
Đúng lúc đó, Tử Bất Phàm đột nhiên rống lên giận dữ, lập tức, vô số lôi điện ầm vang nổ tung, bắn đến trên người Ô Hữu Đạo.
Oanh!
Ô Hữu Đạo bị nổ cho không ngừng giật lùi ra sau, pháp tướng Như Lai Phật Tổ được hắn cấp tốc điều khiển phòng hộ chính mình.
Áo bào Ô Hữu Đạo bị nổ cho nát bươm, nhếch nhác quay đầu nhìn lại.
- Tử Bất Phàm, ngươi không chết?
Ô Hữu Đạo cả kinh thất thanh.
Như Lai Thần Chưởng vừa rồi như là đập ruồi, nện cho Tử Bất Phàm bẹp dí, vì sao Tử Bất Phàm lại vẫn chẳng hề hấn gì?
Tử Bất Phàm nắm lấy Thiểm Điện Thần Tiên, thần tình cũng chất đầy vẻ ngạc nhiên, mình thật không sao, không chỉ vậy, Như Lai Thần Chưởng kia căn bản chẳng hề đụng được tới hắn?
- Tại sao lại có thể như vậy? Ta miễn dịch với pháp tướng Như Lai Phật Tổ?
Chính bản thân Tử Bất Phàm cũng không khỏi sửng sốt.
- Tử Bất Phàm, ngươi thế nào?
Chu Hồng Y nhìn sang hỏi.
- Ta không sao, các ngươi đối phó Ô Hữu Đạo, để ta đối phó pháp tướng Như Lai Phật Tổ!
Tử Bất Phàm hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
- Cái gì?
Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh đồng thanh thốt lên kinh ngạc.
Hai người bọn họ hợp lại đều không đương cự được với pháp tướng Như Lai Phật Tổ, một mình ngươi lại muốn đi đối phó nó?
Tử Bất Phàm lại không quản về ngạc nhiên trên mặt hai người, nháy mắt liền đã vung lên Thiểm Điện Thần Tiên nhào tới.
- Không biết tự lượng sức!
Ô Hữu Đạo lạnh lùng quát.
Dứt lời, pháp tướng Như Lai Phật Tổ lần nữa xuất động, hai tay chắp trước ngực.
Bành!
Một tiếng nổ vang, Phật Tổ hai tay hợp mười, bọc lại Tử Bất Phàm trong đôi bàn tay, tựa như muốn nháy mắt chụp chết hắn vậy. Phải biết, lúc trước Sắc Dục Thiên, Cung Vi đều chịu không được chiêu hai tay hợp mười này của Phật Tổ, huống hồ là Tử Bất Phàm?
- Tử Bất Phàm!
Chu Hồng Y kinh hãi kêu lên.
- Hừ, tự rước lấy nhục!
Ô Hữu Đạo cười lạnh nói.
Cũng lúc này, ở chính giữa song chưởng Như Lai Thần Chưởng đột nhiên toát ra một chiếc Thiểm Điện Thần Tiên, hung hăng quất lên người Ô Hữu Đạo.
Oanh!
A!
Ô Hữu Đạo thống khổ hét to.
- Không thể nào, không thể nào, ngươi đã bị song chưởng Như Lai Thần Chưởng giáp công, làm sao ngươi còn có thể động đậy?
Ô Hữu Đạo cả kinh kêu nói.
Tử Bất Phàm cũng không biết vì sao, chỉ thấy Như Lai Thần Chưởng căn bản không đả thương được đến hắn, thậm chí nó chỉ như là hư ảnh vậy, xuyên qua người mà chẳng để lại chút cảm giác gì.
Dù bị song chưởng Như Lai Thần Chưởng chụp lại, Tử Bất Phàm vẫn quỷ dị xuyên qua như là lao đi giữa hư không.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì?
Tử Bất Phàm kêu lên với Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh.
Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh thoáng sững sốt, chẳng lẽ Tử Bất Phàm có pháp bảo nào đó?
Hai người vẻn vẹn chỉ ngây ra thoáng chốc, sau đó lập tức lao thẳng về phía Ô Hữu Đạo.
Ầm ầm!
Tức thì, đại chiến lần nữa bạo phát.
Ô Hữu Đạo là Nguyên Anh Cảnh tầng thứ chín, Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh cũng là Nguyên Anh cảnh tầng tám đỉnh phong, song kiếm hợp bích càng là uy lực tuyệt luân, chỗ dựa lớn nhất của Ô Hữu Đạo là pháp tướng Như Lai Phật Tổ, lúc này lại tựa hồ vô dụng đối với Tử Bất Phàm.
Nhất thời, đại chiến không nghiêng về một bên nào cả, song phương đều đánh ra hỏa khí, đánh ra thương thế.
Vương Khả mang theo Thánh Tử không ngừng lùi ra sau.
Vương Khả một mực kiên trì tín niệm, đó là có thể không bại lộ Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm thì tuyệt đối không thể bại lộ! Vạn nhất trêu chọc đến cường giả tuyệt thế, đối phương đoạt đi bảo bối lợi hại nhất của mình thì biết làm sao? Nhưng mà, một khi đối diện với sinh tử, lại bó tay hết cách, Vương Khả cũng không ngại bại lộ!
Trước mắt, còn chưa đến lúc lựa chọn sinh tử, không nhất thiết phải bại lộ! Vương Khả tự nhiên không ngừng giật lùi ra sau!
Trong lúc giật lui, Vương Khả thấy được thần sắc quỷ quái của đám đệ tử Ma giáo quanh bốn phía.