- Ta giết ngươi!
Long Cốt hun dữ muốn ra tay.
- Không một chưởng đánh chết ta, ngươi là cháu của ta!
Vương Khả tiếp tục đả kích nói.
Lúc hai người đẩy cảm xúc lên cao chào nhất, đột nhiên có một cái phất trần từ đằng xa bay thẳng đến chỗ Long Cốt.
Long Cốt đang muốn ra tay với Vương Khả, lập tức ngừng lại, trở tay đánh ra một chưởng.
- Oanh!
Bỗng nhiên trên bầu trời Phật Đầu Tự vang lên một tiếng nổ, hư không phồng lên một cỗ khí lưu thổi ra bốn phương tám hướng.
- Ai?
Long Cốt sầm mặt lại.
Sắc mặt Vương Khả cũng cứng đờ, đã nói dùng hết toàn lực rồi mà? Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm của ta cũng rung rung rồi, ai vậy, bỗng nhiên đánh lén tính là cái gì?
Chỉ thấy, một lão giả mặc hoàng bào đứng giữa không trung, không phải Hoàng Hữu Tiên thì là ai?
- Hoàng Hữu Tiên?
Trương Ly Nhi vịn Vương Khả, kinh ngạc nhìn ra phía ngoài.
Vẻ mặt Hoàng Hữu Tiên trở nên phức tạp, Vương Khả ngươi có bệnh à, ngươi chỉ là một tên Kim Đan cảnh, hùng hồn cái rắm! Hiện tại Trương Ly Nhi cũng đã dựa vào trên người ngươi, thực sự là, mẹ nó!
- Là ngươi?
Long Cốt trừng mắt.
- Là ta, Long Cốt giáo chủ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Hoàng Hữu Tiên cười lạnh nói.
- Ha ha ha, ta nói tại sao bỗng nhiên Vương Khả trở nên cứng rắn như thế, hoá ra là có ngươi làm chỗ dựa! Hoàng Hữu Tiên? Ta nhớ không sai tên của ngươi chứ, năm đó ngươi cũng chỉ là người mới vào Nguyên Anh cảnh! Thời điểm ta xưng bá Thập Vạn Đại Sơn, ngươi ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng!
Long Cốt lạnh giọng nói.
Long Cốt quay đầu nhìn về phía Vương Khả:
- Hừ, Vương Khả, ngươi cho rằng hắn sẽ làm chỗ dựa cho ngươi? Ngươi đừng có nằm mộng! Hôm nay ai cũng không bảo vệ được ngươi!
- Hả, khả năng ngươi hiểu lầm, ta không biết hắn!
Vương Khả tỏ vẻ cổ quái nói.
Không phải sư tôn nhắn lại nói, tên Hoàng Hữu Tiên này không phải người tốt sao? Tại sao bỗng nhiên tới giúp ta.
- Vị tiền bối Kim Ô Tông này? Xin hỏi, ngươi tới giúp ta sao?
Vương Khả lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Long Cốt:
-...
- Vương Khả cũng không nhận ra ngươi, ngươi tới xen vào việc của người khác làm gì?
Long Cốt trừng mắt tức giận nói.
Hoàng Hữu Tiên thở dài liếc nhìn Vương Khả, ta quản ngươi đi chết à! Mẹ nó! Ta chỉ không muốn trong lòng Trương Ly Nhi vĩnh viễn giữ lại hình ảnh của ngươi, trở về bị đại công tử oán trách mà thôi.
- Ta cũng không biết Vương Khả, nhưng vị Trương Ly Nhi này là đệ tử Kim Ô Tông ta! Long Cốt? Ha ha, có phải ngươi đưa tay quá dài hay không?
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
- Hả? Ngươi tới cứu Trương Ly Nhi? Vậy vừa rồi thứ Vương Khả ỷ vào là cái gì?
Long Cốt cau mày nói.
Hoàng Hữu Tiên: -...
Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai! Ta còn đang kỳ quái đây này, tên Vương Khả này bị điên rồi!
- Hừ, mặc kệ, Hoàng Hữu Tiên? Ngươi từ nơi nào đến thì lăn về chỗ đó, ngươi không phải là đối thủ của ta, hôm nay ta chắc chắn phải có được Trương Ly Nhi! Ai cũng đừng nghĩ ngăn cản, hừ, ngươi mà cứ ở này ồn ào, đừng trách ta không khách khí!
Long Cốt hung ác nói.
Hoàng Hữu Tiên lại cười lạnh:
- Lần này ta vừa về đến đã nghe nói, Long Cốt thoát khỏi tù đày, lập tức đi chung quanh vơ vét mỹ nữ? Ha ha ha ha, ngươi là nghẹn quá khó chịu sao? Đã chọn con đường này, thì nên tiếp tục đi tới đích! Cần gì phải lựa chọn trả thù chứ?
- Ngươi nói cái gì?
Mắt Long Cốt trở nên lạnh lẽo.
- Đừng cho là ta không biết, Long Cốt? Ha ha, trước kia ngươi chỉ là một thằng đĩ đực mà thôi! Một thằng đĩ đực của Long Hoàng! Làm sao, sau khi Long Hoàng bị trấn áp, ngươi cảm thấy tự do, có thể không cần đối mặt lão thái bà Long Hoàng kia, cho nên, ngươi ỷ vào có chút thực lực, liền muốn làm gì thì làm sao? Ngươi coi thiên hạ này đều là của ngươi? Đĩ đực chính là đĩ đực! Cả đời ngươi cũng không đổi được thân phận này! Ngươi còn không xứng đụng đến người Kim Ô Tông ta!
Hoàng Hữu Tiên cười lạnh nói.
Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi, Xà Vương đều trợn mắt nhìn về phía Long Cốt. Đĩ đực? Trước kia Long Cốt giáo chủ là trai bao được phú bà bao nuôi? Thật sự là khiến người ta không tưởng tượng được!
Đột nhiên hai mắt Long Cốt phun ra lửa, hiển nhiên chuyện bí mật của bản thân bị vạch trần, nên lửa giận lập tức bộc phát đến cực hạn.
- Tự tìm cái chết, ngươi cũng xứng trách mắng ta!
Long Cốt trợn mắt.
- Oanh!
Dưới lòng đất Phật Đầu Tự lập tức mọc lên một cây cốt thứ to lớn, bay thẳng đến chỗ Hoàng Hữu Tiên.
Tròng mắt Hoàng Hữu Tiên lạnh lẽo, hất phất trần lên.
- Oanh!
Phất trần làm cái cốt thứ kia nổ tung.
- Long Cốt, ngươi bị lão thái bà kia nghiền ép nhiều năm, trong lòng có bóng tối à? Thật vất vả mới được làm cường giả đứng đầu Thập Vạn Đại Sơn, còn chưa đắc ý được ngày, lại bị Thiên Lang Tông trấn áp một trăm năm mươi lăm, ha ha ha! Lần này thoát khỏi tù đày, cho rằng Thập Vạn Đại Sơn không có ai có thể áp chế ngươi, cho nên, ngươi muốn xoá đi bóng ma tâm lý lão thái bà kia để lại cho ngươi, muốn xoá đi ma chướng trong lòng? Vì vậy mới đi chung quanh chà đạp tuyệt thế mỹ nữ! Loại biến thái như ngươi, đáng đời! Ha ha ha!
Hoàng Hữu Tiên cười to nói.
- Hỗn xược!
Long Cốt trợn mắt nhào tới.
- Hừ, năm đó ta là Nguyên Anh cảnh, nhưng bây giờ ta đã là Nguyên Thần cảnh rồi, ngươi là đối thủ của ta sao?
Hoàng Hữu Tiên cười to nói.
- Oanh!
Hai đại cường giả tuyệt thế, lập tức đối chưởng, Chu Kinh nổi lên một cơn gió lớn.
- Ha ha ha, làm sao? Đĩ đực chính là đĩ đực! Phục vụ lão thái bà kia nhiều năm như vậy, run chân rồi sao? Ha ha ha ha!
Hoàng Hữu Tiên cười to nói.
- Lão tử xé nát miệng ngươi!
Long Cốt hét lớn một tiếng.
- Oanh!
Dưới một tiếng nổ vang, Hoàng Hữu Tiên bay ra ngoài Chu Kinh, Long Cốt tức giận đuổi theo không buông tha, dường như một trận đại chiến long trời lở đất sắp bắt đầu.
Đám người Vương Khả đứng ở bên cửa sổ, nhìn đại chiến phía xa.
- Híc, tên Hoàng Hữu Tiên này chửi thật cay độc!
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Nào chỉ là cay độc, mà là âm độc, mắng chửi người không dùng từ thô tục, đánh trúng chỗ yếu, hoàn toàn khơi dậy lửa giận của Long Cốt? Ta mắng nửa ngày, cũng không bằng hắn đánh trúng điểm yếu như vậy!