Vương Khả kinh ngạc nói.
- Vừa rồi hắn cứu ngươi, ngươi còn nói xấu hắn? Khụ khụ!
Trương Ly Nhi ho khan một tiếng trợn mắt nhìn Vương Khả.
- Híc, ta đâu cần hắn tới cứu! Người hắn muốn cứu là ngươi, không phải ta!
Vương Khả lập tức lắc đầu.
- Vừa rồi ngươi thật sự không sợ chết? Vì sao?
Trương Ly Nhi ngạc nhiên nhìn về phía Vương Khả.
Đám người ở xung quanh cũng tò mò nhìn về phía Vương Khả.
- Ta? Làm gì có cái gì, vì sao ta phải sợ chết!
Vương Khả trợn mắt nói.
Chẳng lẽ ta lại nói Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm cho các ngươi biết? Nói đùa gì vậy!
- Vương Khả, ngươi sẽ không thật sự có ý với Trương Ly Nhi chứ?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Cút đi! Ta không thích bạn gái bạo lực!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi đánh rắm, ai bạo lực? Ngươi mà lại sắp xếp ta, ta xé nát miệng của ngươi!
Trương Ly Nhi trợn mắt nói.
Vương Khả:
-...
Cái này nói là không bạo lực sao?
- A di đà phật! Hoàng Hữu Tiên coi như không tệ, đưa chiến trường ra ngoài thành!
Bất Giới Hòa Thượng nói.
- Hả, có đúng không? Kỳ lạ, không phải sư tôn nói hắn không phải người tốt sao? Hắn chiến đấu còn sợ tai họa dân chúng vô tội? Thể nghiệm và quan sát dân tình? Chẳng lẽ sư tôn đã nhìn lầm hắn?
Vương Khả lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đúng lúc này, đột nhiên có bốn bóng người từ đằng xa bay tới, trong nháy mắt đến Phật Đầu Tự. Bốn bóng người đều mặc áo bào đen, che mặt, khí tức bộc phát quanh người đều là Nguyên Anh cảnh, tay cầm trường kiếm, bay thẳng đến Vương Khả.
- Vương Khả, nhận lấy cái chết!
Một tên Nguyên Anh cảnh bịt mặt trong đó hét lớn.
- Vương Khả, nhận lấy cái chết đi!
Bốn vị cường giả Nguyên Anh cảnh che mặt, chém về phía Vương Khả!
- Cmn, bốn tên Nguyên Anh cảnh ám sát ngươi? Vương Khả, ngươi kết bao nhiêu thù vậy?
Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.
Toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn mới có bao nhiêu Nguyên Anh cảnh, bỗng nhiên bốn người đến đây giết Vương Khả, tên Vương Khả này có bao nhiêu người oán trách đây?
- Bảo vệ, bảo vệ, cứu mạng, bảo vệ!
Vương Khả lập tức hét to lui về phía sau.
Mẹ nó, bốn tên Nguyên Anh cảnh, đám này ở đâu ra đòi mạng vậy?
- Nghiệt chướng lớn mật, không biết trời cao đất rộng, thế mà dám quát tháo ở Phật Đầu Tự, Đại La Kim Bát, Đại La pháp chú!
Đội trưởng đội bảo vệ Giới Sắc vừa mới kết thúc siêu độ bên trên quảng trường, lập tức hét lớn một tiếng, vung tay lên, bỗng nhiên Đại La Kim Bát giữa không trung sinh ra một cỗ hấp lực, giống như muốn hút bốn tên sát thủ Nguyên Anh cảnh vào trong đó.
Thân hình bốn tên Nguyên Anh cảnh dừng lại.
- Không tốt, lực hút thật là lớn!
Một người bịt mặt kêu lên.
- Để ta chặn lại, các ngươi tiếp tục!
Lại một người bịt mặt quát.
Trong khi nói chuyện, bỗng nhiên trên cổ tay một người bịt mặt trong đó bắn ra một cái pháp bảo phát ra ánh sáng, đột nhiên cái pháp bảo kia bắn ra vô số lôi điện, bay thẳng đến Đại La Kim Bát.
- Oanh!
Lôi điện đánh về phía Đại La Kim Bát, khiến Đại La Kim Bát đột nhiên ngừng lại.
- Làm càn, chút tài mọn cũng dám múa rìu qua mắt thợ, nhìn Đại Uy Thiên Long của ta!
Giới Sắc hét to một tiếng, lập tức bay tới gần.
- Oanh!
Bỗng nhiên Giới Sắc và người bịt mặt kia đối chưởng, hư không lập tức nổ tung ra vô số khí lưu, bay thẳng đến bốn phương tám hướng.
- Cái gì? Sắc Dục Thiên, từ khi nào mà tu vi ngươi đã gia tăng nhiều như vậy?
Người bịt mặt kia tức giận nói.
- Bần tăng là Giới Sắc không phải Sắc Dục Thiên, lén lén lút lút, đến Phật Đầu Tự chính là tự tìm cái chết!
Giới Sắc trợn mắt.
- Ầm ầm!
Hai người đại chiến ác liệt.
- Bảo vệ, còn ba tên nữa!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Thế nhưng, một người bịt mặt ngăn Giới Sắc lại, ba tên còn lại bỗng nhiên xông về phía Vương Khả.
- Vương Khả, nộp mạng đi!
Ba người bịt mặt quát.
- Kim Vũ Mao, Như Lai Thần Cước!
Vương Khả lập tức thôi động Kim Vũ Mao.
- Oanh!
Một cái Như Lai Thần Cước to lớn nặng nề chặn ba người bịt mặt lại.
Nhưng ba người đều là Nguyên Anh cảnh, nên Như Lai Thần Cước cũng không ngăn được.
- Mùi, mùi gì vậy?
Đột nhiên một người bịt mặt sợ hãi kêu lên.
- Đây là Như Lai Thần Cước sao? Tại sao lại có mùi thối? Ai u, thối quá! Đây là chân thối ư?
Lại một người bịt mặt sợ hãi kêu lên.
- Như Lai Thần Cước của Vương Khả có vấn đề, đừng nói nhảm, ba người chúng ta đánh hắn nổ tung đi, nhanh lên!
Người bịt mặt cuối cùng lập tức kêu lên.
- Trương Chính Đạo, Xà Vương, các ngươi đều là người chết à, mau ra tay, nhanh lên!
Vương Khả quát.
- Rống!
Xà Vương lập tức nhào tới.
- Vương Khả, phải thêm tiền đấy!
Trương Chính Đạo quát to một tiếng cũng nhào tới.
- Oanh!
Xà Vương và Trương Chính Đạo đều là Nguyên Anh cảnh, mắt thấy phải tham gia cuộc chiến rồi.
- Mở ra cho ta, nhanh lên!
Một người bịt mặt trong đó hét lớn.
- Oanh!
Ba đại Nguyên Anh cảnh hợp lực, đánh nổ tung Như Lai Thần Cước.
- Ngu ngốc, tại sao các ngươi lại đánh nổ cái thứ đồ chơi này!
Bất Giới Hòa Thượng biến sắc, quay đầu bỏ chạy.
Quả nhiên, trong nháy mắt Như Lai Thần Cước nổ tung, số sương mù màu vàng lập tức tản ra, bao phủ bốn phía Phật Đầu Tự.
- Ọe!
Xung quanh truyền đến rất nhiều tiếng buồn nôn. Tất cả mọi người trong Phật Đầu Tự, lập tức hoảng sợ chạy trốn ra phía ngoài.
Như Lai Thần Cước không nổ tung thì chỉ có mùi chân thối bình thường, bây giờ nổ thành khói vàng, mức độ đậm đặc này đã không còn là thối nữa.
- Cay mắt, ai u, cay mắt quá, ọe!
Một người bịt mặt sợ hãi kêu lên.
- Oanh!
Trương Chính Đạo theo âm thanh chém ra một kiếm.
- Ngạt mũi quá, tại sao Như Lai Thần Cước lại có mùi đáng sợ như vậy? Sao trước đó các ngươi không nói? Ọe!
Lại một người bịt mặt sợ hãi kêu lên.
- Oanh!
Cái đuôi Xà Vương mạnh mẽ đập tới.
Chỉ có người bịt mặt cuối cùng, chịu đựng buồn nôn, xông qua khu vực khói vàng nồng nặc, liều lĩnh phóng tới Vương Khả.
- Ly Hỏa Chi Kiếm!
Trương Ly Nhi ở bên cạnh Vương Khả quát nhẹ một tiếng.
- Oanh!
Coi như Trương Ly Nhi bị thương, cuối cùng vẫn có thể chém ra một kiếm này, trong nháy mắt đánh bay trường kiếm đối phương, hơn nữa một kiếm đâm vào bả vai người bịt mặt kia. Đây là một đòn liều mạng của Trương Ly Nhi, dùng để báo đáp vừa rồi Vương Khả bảo vệ mình.