Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
Ô Nha híp mắt nhìn về phía Mạc Tam Sơn.
- Rất đơn giản, ta chạy đi, không phải ngươi cũng bình an sao? Lại nói, mấy năm nay ta và ngươi hợp tác nhiều lần! Ta còn rất nhiều sự tình có thể bẩm báo Ma Tôn!
Mạc Tam Sơn cười nói.
Ô Nha trầm mặc một hồi, tiếp theo cười lạnh nói:
- Được, nếu như Ma Tôn độ kiếp thành công, ta sẽ mở một mặt lưới cho ngươi, nhưng ngươi phải giúp ta làm một chuyện!
- Ồ?
Mạc Tam Sơn hiếu kỳ nói.
- Ta muốn Vương Khả!
Ô Nha trầm giọng nói.
- Vương Khả?
Lông mày Mạc Tam Sơn nhíu lại.
- Không sai, ngươi giúp ta tìm Vương Khả, bây giờ sương mù nổi lên bốn phía, huyễn trận mê thần, ngươi quen thuộc địa hình Thiên Lang Tông, ngươi có thể tìm được Vương Khả, ta muốn Vương Khả, ta muốn Đại La Kim Bát của hắn, giúp ta tìm tới hắn!
Ô Nha trầm giọng nói.
Mạc Tam Sơn híp mắt trầm tư một chút:
- Được, một lời đã định!
- Ha ha ha ha, tốt!
Ô Nha cũng cười to nói.
Vương Khả cách đó không xa, vẻ mặt cứng đờ, mẹ nó chứ, hai lão già các ngươi coi ta là dê béo hay sao? Muốn ăn liền ăn, muốn đưa thì đưa.
Đúng lúc Vương Khả đang tức giận, đột nhiên Mạc Tam Sơn cảnh giác.
- Ai?
Mạc Tam Sơn biến sắc nhìn lại.
Nhưng chỉ thấy, một cái chén kim sắc lớn đập tới mặt.
- Thứ gì?
Mạc Tam Sơn sững sờ dùng tay bắt.
Trong nháy mắt chén kim sắc tăng tốc độ, lập tức nện lên mũi sống Mạc Tam Sơn.
- Oanh!
- Á!
Mũi Mạc Tam Sơn bị nện đứt, lập tức hét lên một tiếng đau đớn, ngồi xổm xuống.
Còn cái chén vàng kia lại nháy mắt bay trở về.
- Vương Khả?
Đột nhiên Ô Nha sợ hãi kêu lên.
Chỉ thấy, Vương Khả cầm Đại La Kim Bát ở nơi xa, đông đông chạy trốn.
- Mạc Tam Sơn, mau đuổi theo, là Vương Khả!
Ô Nha lập tức vỗ cánh vui vẻ đuổi tới.
- Vương Khả? Ngươi tự tìm cái chết!
Mạc Tam Sơn che mũi đau đớn gào thét.
Mạc Tam Sơn chịu đựng máu mũi phun ra, lập tức đuổi theo.
Vương Khả chạy rất nhanh, có thể không nhanh sao? Hai người này muốn cướp chén vàng của mình! Mẹ kiếp, đều không phải là đồ tốt!
- Bành!
Vương Khả chạy ra khỏi địa lao, tiến vào bên trong sương mù, lập tức bị sương mù che phủ thân hình, lần này an toàn.
Làm sao Vương Khả có thể nghĩ đến, bản thân vừa tiến vào địa lao, đã gặp được Mạc Tam Sơn và phân thân Ô Hữu Đạo nói chuyện phiếm chứ?
- Vận khí hôm nay thật đúng là xui xẻo!
Vương Khả tỏ vẻ phiền muộn.
Vương Khả muốn lặng lẽ rời khỏi địa lao, đáng tiếc Mạc Tam Sơn quá cảnh giác, bỗng nhiên phát hiện động tác của Vương Khả, ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, phản ứng duy nhất của Vương Khả, chính là ra tay trước thì chiếm được lợi thế!
Vương Khả ném thần khí đập mũi, Đại La Kim Bát ra, sau đó quay đầu bỏ chạy, Đại La Kim Bát đập xong sẽ tự động bay trở về trong tay Vương Khả, căn bản không cần Vương Khả tốn công.
- Vương Khả, đứng lại cho ta!
Ô Nha kêu gào ở sau lưng.
- A, cái mũi của ta, Vương Khả, ta muốn giết ngươi!
Mạc Tam Sơn gào thét ở sau lưng.
Đáng tiếc, Vương Khả chính là chuyên gia chạy trốn, chớp mắt, đã chạy ra khỏi sơn động, tiến vào bên trong sương mù.
Vừa vào bên trong sương mù, Vương Khả lập tức an toàn, mẹ nó, ngay cả Chu Hồng Y cũng có thể lạc đường, các ngươi còn đuổi cái rắm!
Vương Khả cầm Đại La Kim Bát, đang muốn nói may mà mình trốn vào sương mù.
Thì đột nhiên một nắm đấm xuất hiện ở dưới bụng Vương Khả.
- Oanh!
Giống như có một viên đạn pháo đập vào phần bụng Vương Khả, một tiếng ầm vang lên, chấn động cho đất đá ở bốn phía đều vỡ nát.
Vương Khả ngơ ngác!
Tình huống gì vậy? Nắm đấm từ đâu tới? Tại sao lại đánh lên bụng của ta? Một quyền thật khinh khủng!
Vương Khả mờ mịt. Mà người đàn ông đánh Vương Khả một quyền cũng ngơ ngác!
Người đánh Vương Khả một quyền, không phải ai khác, mà chính là Chu Lâm.
Chu Lâm vốn theo Mạc Tam Sơn đối kháng đệ tử Ma Giáo, nhưng ở dưới sương mù, rất nhiều người bị lạc đường, bị phân tán ra, có vài chỗ còn nổi lên đại chiến.
Nhưng Chu Lâm phát hiện, bỗng nhiên Mạc Tam Sơn lén lén lút lút rời khỏi đám người.
Mạc Tam Sơn đại biểu Tây Lang Điện, phụ trách Ô Hữu Đạo và đệ tử Ma Giáo, tại sao hắn lại lặng lẽ rời đi chứ?
Người khác không chú ý Mạc Tam Sơn, nhưng Chu Lâm chú ý.
Trong hoàn cảnh sương mù này, Chu Lâm cũng không biết phương hướng, nhưng trong đầu có một cái ý niệm, đó chính là lặng lẽ đi theo Mạc Tam Sơn. Lần này đi theo, liền đến lối vào địa lao.
Mạc Tam Sơn hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, liền dẫn tới một con quạ. Hai người tiến vào địa lao.
Chu Lâm đứng ở cửa địa lao, do dự nửa ngày, không dám đi vào.
- Hai người Ô Hữu Đạo, Mạc Tam Sơn này lại có quan hệ sao?
Chu Lâm biến sắc.
Chu Lâm vừa dùng phương thức liên lạc của mình liên lạc Sắc Dục Thiên, vừa giám thị cửa vào địa lao.
Nhưng rất nhanh, lại có một người tới.
- Vương Khả?
Chu Lâm sợ hãi kêu lên.
Không phải lần này mình tới đây là vì muốn cùng thúc tổ Sắc Dục Thiên bắt Vương Khả, đoạt lại Đại La Kim Bát sao? Vương Khả đến? Ta còn quan tâm cái khác làm gì?
Chu Lâm đang muốn nhào về phía Vương Khả, lại nhìn thấy, Vương Khả cũng tiến vào địa lao.
Trong nháy mắt Chu Lâm ngẩn ra.
- Tình huống gì vậy? Trong sơn động này có cái gì? Tại sao tất cả đều đi vào vậy?
Chu Lâm tỏ vẻ kỳ quái.
Đây không phải là đại chiến chính ma sao? Mạc Tam Sơn, Vương Khả, phân thân Ô Hữu Đạo, các ngươi đi vào đó làm gì? Có thể có chút tinh thần trách nhiệm của lãnh đạo chính ma chi chiến hay không?
Chu Lâm muốn đi vào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chờ thúc tổ Sắc Dục Thiên đến đã.
Thời khắc Chu Lâm đang kiên nhẫn chờ đợi, chợt thấy, Vương Khả từ trong sơn động chạy ra ngoài.
- Ý gì? Bên trong xảy ra chuyện gì sao? Tại sao Vương Khả kinh hoảng như vậy?
Chu Lâm kinh ngạc nói.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, còn phản ứng của Chu Lâm vẫn cực kỳ nhanh nhạy, hắn không chút do dự lập tức nhào tới.
- Thực sự là trời cũng giúp ta, Vương Khả, bây giờ xem ngươi chạy đi đâu, ta muốn một quyền, khiến ngươi mất đi năng lực hành động, tốt nhất phế bỏ ngươi!
Chu Lâm trợn mắt nói.