Chu Lâm không có hạ sát thủ, bởi vì hắn muốn bắt sống Vương Khả. Dưới tình huống đánh lén, cộng thêm tốc độ Nguyên Anh cảnh, lập tức đánh vào phần bụng Vương Khả.
Cứ tưởng rằng, Vương Khả sẽ bị một quyền của mình đánh bay, ít nhất nôn mấy ngụm máu, co rút trên mặt đất, mất đi tất cả lực lượng.
Nhưng chuyện này là sao?
Vì sao một quyền đánh vào phần bụng Vương Khả, Vương Khả ngay cả động cũng không động?
Chẳng lẽ? Vừa rồi ta không dùng lực? Không có khả năng! Vì để tránh nhiều chuyện, ta đã cố ý dùng một đấm mạnh nhất! Ít nhất nội phủ Vương Khả cũng phải trọng thương mới đúng, vì sao hắn không có việc gì?
Giờ phút này Vương Khả cũng ngơ ngác, tại sao ta đang chạy lại có một nắm đấm bắn ra? Còn cung cấp cho ta lực lượng khổng lồ như thế?
- Chu Lâm? Ngươi bị bệnh à!
Vương Khả trừng mắt tức giận nói.
Chu Lâm biến sắc, sau khi kinh hoảng, tiếp tục đánh ra một quyền.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt Vương Khả lập tức tối tăm.
- Ngươi bị bệnh tâm thần à, còn đánh nữa?
Vương Khả bi phẫn mắng chửi.
Sau khi mắng to, liền ném Đại La Kim Bát trong tay ra.
Mặt đối mặt, khoảng cách lại gần như vậy, Đại La Kim Bát căn bản sẽ không đập trượt.
- Oanh!
- Á!
Chu Lâm lập tức ôm lấy cái mũi chảy máu, lui lại hai bước.
- Vương Khả, tại sao ngươi không bị gì?
Chu Lâm che mũi sợ hãi kêu lên.
- Bành!
Bên ngoài thân thể Vương Khả phóng ra một cỗ khí lưu.
- Kim Đan cảnh đệ tứ trọng? Trọc chân nguyên đã hoàn toàn biến thành màu xám! Cmn! Chu Lâm, ngươi không đi đối phó đệ tử Ma Giáo, ngươi đánh lén ta làm gì? Ngươi đánh lén ta làm gì? Lão Tử bị ngươi hại chết rồi!
Vương Khả quát.
Sau khi hét to, Vương Khả lại cầm Đại La Kim Bát nhào tới đánh Chu Lâm. Chu Lâm mở ra không môn, ánh mắt sáng lên mới nhìn rõ là Đại La Kim Bát, kích động đi cướp.
- Oanh!
- Á!
Chu Lâm che mũi lui về phía sau lần thứ hai. Cái Đại La Kim Bát này, còn biết nửa đường tăng tốc?
- Vương Khả, ngươi dám đánh lén ta!
Chu Lâm căm hận nói.
- Là ngươi đánh lén ta mà, mẹ nó, ngươi bị bệnh à, ngươi muốn làm gì?
Vương Khả buồn bực mắng.
- Đưa Đại La Kim Bát cho ta!
Chu Lâm căm hận nói.
- Không phải ta vừa mới cho ngươi hai lần sao? Ngươi không giữ được!
Vương Khả nói ra.
Chu Lâm: -...
Chu Lâm che mũi, hung tợn nhìn về phía Vương Khả.
Đột nhiên lúc này lại có một tiếng quạ kêu, một con quạ lập tức giương cánh bay đến gần.
- Vương Khả, ta xem lần này ngươi chạy đi đâu!
Thanh âm dữ tợn của Mạc Tam Sơn từ phía sau truyền đến.
Chu Lâm nhìn tới, thấy Mạc Tam Sơn cũng giống như mình, đều dùng tay che mũi, máu tươi đã nhiễm đỏ cái cằm, mẹ nó, khẳng định cũng bị Vương Khả đánh lén giống như mình.
Trong lúc nhất thời, Ô Nha, Mạc Tam Sơn, Chu Lâm bao vây Vương Khả lại.
Vương Khả:
-...
Lúc đầu mình trốn vào trong sương mù, đã an toàn, tên Chu Lâm này đến làm loạn cái gì? Bây giờ bảo ta làm thế nào?
Ba người bao vây Vương Khả lại, đồng thời cũng đề phòng hai bên.
- Chu Lâm? Ngươi làm gì ở đây?
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Chu Lâm đánh lén minh hữu. Mạc điện chủ, ngươi phải làm chủ cho ta!
Vương Khả nhìn về phía Mạc Tam Sơn.
Mạc Tam Sơn tối sầm mặt lại, làm chủ cho ngươi? Làm chủ cho ngươi cái rắm à!
- Ai là đồng minh với ngươi? Hừ, Vương Khả, ngươi cầm đồ vật không nên cầm! Còn nữa, Mạc Tam Sơn, ngươi thế mà đi cùng phân thân của Ô Hữu Đạo, ngươi rốt cuộc là đệ tử chính đạo, hay là nằm vùng Ma Giáo?
Chu Lâm dữ tợn nói.
- Mạc Tam Sơn, ngươi ngăn Chu Lâm lại, ta tới bắt Vương Khả!
Ô Nha trầm giọng nói.
- Không, vẫn nên để ta tới!
Mạc Tam Sơn lắc đầu.
Ba người chen lấn muốn đối phó Vương Khả, để Vương Khả biến sắc!
- Này, các ngươi muốn làm gì? Coi ta là người chết sao? Muốn bắt thì bắt? Ô Nha, nếu ngươi có thể bắt ta, lúc trước ở Liên Hoa Huyết Quật đã bắt được rồi, ngươi có năng lực gì mà bắt ta? Ta còn có kim vũ mao đây này, muốn nếm thử Như Lai Thần Cước của ta hay không! Còn nữa, Chu Lâm, Mạc Tam Sơn, các ngươi chống đỡ được Như Lai Thần Cước của ta sao?
Vương Khả lập tức lấy kim vũ mao ra.
Ba người sầm mặt lại.
- Ba vị, nội bộ các ngươi còn lục đục, sẽ chỉ khiến ta chạy! Nơi đây sương mù tràn ngập, hơi không cẩn thận, để ta chạy vào trong sương mù, các ngươi còn bắt cái rắm!
Vương Khả khuyên nhủ.
Mạc Tam Sơn:
-...
Chu Lâm:
-...
Ô Nha:
-...
Ba người không biết Vương Khả đang nói cái gì, ngươi đang dạy chúng ta làm việc? Khuyên chúng ta hợp tác, cùng nhau đối phó ngươi? Đến cùng thì ngươi đang nghĩ cái gì thế?
Không phải Vương Khả khuyên mọi người hợp tác, mà quan trọng là hiện tại trọc chân nguyên của Vương Khả đã trở thành màu xám, nếu tiếp tục có một lần ngoài ý muốn, trở thành màu đen, bản thân sẽ bị bốc cháy phi thăng!
Lần này không có tiên nhân băng áp chế, bản thân còn dây dưa với các ngươi nữa, chính là tự tìm cái chết! Ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy không phải là ta chết chắc sao? Bất cứ người nào trong các ngươi đánh ta, ta cũng không đánh cược nổi!
Làm sao bây giờ? Chỉ có thể mở ra lối riêng.
- Vương Khả, ngươi bảo chúng ta hợp tác, xử lý ngươi trước?
Rốt cục Mạc Tam Sơn không nhịn được hỏi.
- Chớ nóng vội, chớ nóng vội, Mạc điện chủ, các ngươi bình tĩnh trước đã, không nên động, ta muốn hỏi các ngươi một chút, có phải các ngươi muốn Đại La Kim Bát trong ngực ta hay không?
Vương Khả hỏi.
- Ừ?
Ba người lập tức nhìn về phía Vương Khả.
Không biết vừa rồi Vương Khả làm cái quỷ gì, thế mà nhét Đại La Kim Bát vào trong ngực, hiện tại lại lấy ra rồi.
Ba người nhìn thấy cái Đại La Kim Bát này, ánh mắt đều sáng lên.
- Các ngươi muốn, các ngươi nói với ta là được, ta có thể cho các ngươi mà, các ngươi cứ đánh đánh giết giết làm gì chứ? Không phải là một cái chén bể thôi sao? Đừng tổn thương hòa khí! Ta có thể cho các ngươi!
Vương Khả khuyên nhủ.
Ba người:
-...
Con em ngươi mới không thể tổn thương hòa khí ấy! Vừa nãy ngươi có thái độ này sao?
- Thế nhưng, ta chỉ có một cái Đại La Kim Bát, cho ai đây?
Vương Khả nhìn về phía ba người.