Sách được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Tử Bất Phàm tức giận nói.
- Khụ khụ, sư muội, ngày đó là ta xúc động, ta đã nhận lỗi với tông chủ rồi!
Điền Chân lập tức nói.
- Đánh rắm!
Tử Bất Phàm trợn mắt nói.
- Bất Phàm, được rồi, ngươi không nên ở Ma Giáo nữa, cùng ta về Kim Ô Tông đi!
Tử Trọng Sơn nói lần thứ hai.
- Quả nhiên đúng như Vương Khả nói, hai người các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn lừa gạt Tử Bất Phàm trở về, Điền Chân, ngươi thật đúng là bẩn thỉu, hôm nay ai cũng đừng nghĩ mang Tử Bất Phàm đi, hai người các ngươi tiến lên một bước nữa, ta sẽ lập tức giết các ngươi!
Chu Hồng Y gào to, ngăn ở trước mặt Tử Bất Phàm.
Vẻ mặt Điền Chân cứng đờ, ta làm gì mà bẩn thỉu?
Tự nhiên Vương Khả sẽ không để cho Điền Chân hỏi ra.
- Tử đường chủ, ngươi đã thấy chưa? Chu Hồng Y vì ngươi ngăn cản tai họa, lúc này, cần sự ủng hộ của ngươi! Ngươi đừng phụ tâm ý của Chu Hồng Y!
Vương Khả ở một bên khuyên nhủ.
- Còn cần ngươi phải nói sao?
Tử Bất Phàm hét lớn một tiếng.
Thiểm Điện Thần Tiên trong tay lập tức đánh về phía Điền Chân.
- Sư muội nghe ta nói, nghe ta giải thích đã, ta xin lỗi ngươi!
- Bất Phàm, đừng làm loạn, nghe ca ca, nhanh!
Tử Trọng Sơn kêu lên.
- Ầm ầm!
Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm song kiếm hợp bích, lập tức bộc phát ra thần uy ngập trời, bay thẳng tới chỗ hai đại Nguyên Anh cảnh chính đạo.
- Vương Khả, đến cùng thì ngươi ở bên nào!
Tử Trọng Sơn trợn mắt tức giận nói.
Tử Trọng Sơn đã nhìn ra, muội muội lên cơn không nhận bản thân, nhất định là do Vương Khả khích bác, tên hỗn đản Vương Khả này.
Vương Khả bên nào?
Vương Khả không ở bên nào cả! Vương Khả quay đầu chạy!
- Ta chỉ muốn tìm đường chạy mà thôi, ở đâu ra nhiều chuyện như vậy? Haiz! Các ngươi đánh đi đánh đi, dù sao ta cũng phải tiếp tục chạy trốn!
Vương Khả căn bản không để ý tới tiếng kêu la sau lưng, rất nhanh đã chạy mất dạng.
- Lúc trước nghiêm túc chạy trốn, lần nào cũng đi nhầm phương hướng, ta tùy tiện mò mẫm, thế mà lại tìm được Chu Hồng Y? Kỳ quái, nếu không, ta tiếp tục mò mẫm thử xem? Nói không chừng có thể mò mẫm ra ngoài thì sao? Đúng, cứ làm như vậy đi!
Vương Khả hít sâu một cái nói.
Tiếp theo Vương Khả nhặt lên một nhánh cây, ném lên trên trời.
Nhánh cây rơi xuống đất, ngón tay chỉ một cái phương hướng, Vương Khả lập tức chạy theo phương hướng nhánh cây chỉ, chạy được một đoạn, lại tiếp tục ném nhánh cây, sau đó lại đi theo hướng nhánh cây chỉ.
- Mò mẫm thì mò mẫm, mẹ nó, nhánh cây chỉ chỗ nào, ta sẽ đi chỗ đó! Nói không chừng có thể đi ra ngoài!
Vương Khả chờ mong.
Cứ như vậy Vương Khả mò mẫm một đoạn thời gian, bỗng nhiên sững sờ nhìn một ngọn núi trước mắt.
- Tây Lang Phong? Không phải ta vừa mới ở phía đông sao? Tại sao lại đến phía tây rồi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Vì sao nhận ra Tây Lang Phong? Bởi vì cách chân núi không xa chính là địa lao, ký ức Vương Khả vẫn còn khắc sâu, lần trước, hắn đã nhìn thấy cha của Thánh Tử ở nơi này, cũng chính là quái vật khô lâu!
Vương Khả nhìn cửa địa lao, khẽ nhíu mày, bởi vì Long Ngọc từng nhờ bản thân đưa cho quái vật khô lâu một món đồ vật, thế nhưng đó là địa bàn Mạc Tam Sơn quản lý, nên khoảng thời gian này, bản thân vẫn không tìm được cơ hội.
- Đi vào sao?
Vương Khả chần chờ một chút.
Bây giờ đúng là thời cơ tốt, bởi vì tất cả mọi người đều chú ý đến đại chiến, còn ai để ý tới địa lao. Nhưng bây giờ mình đang chạy trốn, thời gian cấp bách, không chạy trốn nữa?
Sau khi khó khăn lựa chọn một hồi, Vương Khả thở dài.
- Mẹ nó, đã trì hoãn bao nhiêu thời gian? Làm sao có thể lật lọng chuyện đã hứa với Long Ngọc chứ? Ta đi vào, ném mấy thứ kia xuống huyệt động, rồi lập tức đi ra, chắc là kịp!
Vương Khả cắn răng.
Vương Khả bước chân đi vào cửa địa lao.
Cửa địa lao đang đóng, nhưng không có thủ vệ, hiển nhiên Thiên Lang Tông đang ở thời khắc nguy hiểm, làm sao có thể có người ở đây?
Vương Khả bước vào địa lao, bước chân gấp rút, đi thẳng đến chỗ sâu, tù phạm trong địa lao đã sớm không thấy, Vương Khả nhanh chóng đi tới, nghĩ tốc chiến tốc thắng, thế nhưng đi được một nửa, Vương Khả lại dừng lại.
- Có người?
Vương Khả sững sờ.
Tại sao lúc này trong địa lao có thể có người?
Vương Khả ngừng thở, nép vào tường nhìn tới, quả nhiên phía dưới một viên dạ minh châu nơi xa, đang có một bóng người đứng.
- Mạc Tam Sơn?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Đây là thời điểm chính ma chi chiến hung mãnh nhất, Mạc Tam Sơn không đi đánh nhau, đến địa lao này làm gì? Có chút danh dự Thiên Lang Tông nào không vậy?
- Không đúng, con quạ kia, là phân thân của đệ nhất đường chủ Ô Hữu Đạo?
Đột nhiên con ngươi Vương Khả co rụt lại.
Dường như cách đó không xa, có một con quạ đậu trên hình cụ, đang nói chuyện với Mạc Tam Sơn.
- Ô Hữu Đạo, nơi này không có người, yên tâm!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Mạc Tam Sơn, ngươi tìm ta, là vì nhìn thấy Ma Tôn quá mạnh mẽ, sợ hãi nên muốn tìm cho ngươi một đường lui sao?
Ô Nha cười lạnh nói.
- Không phải để lại một đường lui, mà là muốn làm một trận giao dịch với ngươi mà thôi!
Mạc Tam Sơn bình tĩnh nói.
- Giao dịch? Ha ha ha, giao dịch gì? Ngày xưa ngươi ở Long Môn đại hội phản bội Ma Tôn, ngươi cho rằng, Ma Tôn sẽ tha thứ cho ngươi sao?
Ô Nha khinh thường nói.
- Vậy ngươi có ý gì? Ngươi muốn ta giúp ngươi đi linh sơn, ngăn cản Cung Vi điều khiển Cửu Tiêu Thiên Lôi Tru Ma Trận sao? Không, theo ta thấy thì ngươi cũng không hy vọng Ma Tôn có thể độ kiếp thành công!
Mạc Tam Sơn cũng khinh thường nói.
- Hừ?
Ô Nha lạnh lùng nhìn về phía Mạc Tam Sơn.
- Ngươi đừng lấy Ma Tôn uy hiếp ta, chính ngươi cũng không vâng theo Ma Tôn, nói những cái này có ý nghĩa sao? Ta chỉ cần ngươi nói một câu, ngộ nhỡ Ma Tôn độ kiếp thành công, ngươi có nguyện ý thả ta một con đường sống hay không!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Ha ha ha, ngươi đang cầu xin ta?
Ô Nha cười nói.
- Không phải cầu xin ngươi, mà là giao dịch với ngươi, cùng lắm thì cá chết lưới rách, nếu ta rơi vào trong tay Ma Tôn, ta cũng sẽ lôi ngươi ra, ngươi đối với lần xuất binh này, căn bản không có xuất lực, rõ ràng ngươi có thể thông qua ta ngăn cản Cung Vi, nhưng ngươi không làm, mặc cho Ma Tôn tiếp nhận phong hiểm ngập trời!