Một roi quất vào người Nhiếp Thiên Bá.
- Mẹ nó, vẫn không nhịn được đánh ngươi! Ngươi còn mạnh miệng? Nếu không phải là ta lần này cơ trí, ta sẽ bị ngươi hại chết! Ta tới giả mạo Huyết Bào Lão Tổ, liên quan gì đến ngươi, ngươi nhất định phải đi ra vạch trần ta, nếu không phải ta vận dụng chiến thuật thoả đáng, ta càng xui xẻo! Nhiếp Thiên Bá, ta đánh ngươi vài roi, để ngươi thêm trí nhớ, là vì tốt cho ngươi! Ngươi muốn giết ta! Ta sẽ đánh ngươi vài roi! Ngươi còn không chịu phục?
Vương Khả trợn mắt mắng.
- A!
Nhiếp Thiên Bá buồn bực kêu thảm.
Cách đó không xa, đám tạp dịch của Liên Hoa Huyết Quật sợ hãi. Đồng thời đứng chỉ trỏ cách đó không xa
- Nhìn cái gì vậy? Ta ở nơi này giáo huấn Nhiếp Thiên Bá, các ngươi cũng quản? Các ngươi không xem bản thân là thân phận gì! Sắc Dục Thiên còn thiếu nợ ta một đại nhân tình, các ngươi còn dám lắm miệng?
Vương Khả hướng mắng đám tạp dịch.
Chúng tạp dịch: …
Chúng tạp dịch nghiêng đầu đi, không dám lên trước, mẹ nó, tiếp tục quét dọn vệ sinh, Vương Khả này thật là đáng sợ.
- Vương Khả, ta sẽ báo thù!
Nhiếp Thiên Bá bị đánh vài roi liền quát lớn.
- Ôi chao, ta đánh ngươi, là vì tốt cho ngươi! Nếu không phải xem ngươi là cháu trai của Nhiếp Thanh Thanh, ta mới không thèm để ý ngươi đây! Ngươi còn không chịu phục? Mẹ nó, lại đến!
Vương Khả trợn mắt giơ roi lên.
Nhiếp Thiên Bá: …
Ngươi đánh như vậy ta, là vì ta tốt? Ta mẹ nó cám ơn ngươi a! Còn đánh?
Thời điểm Vương Khả muốn tiếp tục động thủ, đột nhiên có một đạo khí tức từ trên trời giáng xuống!
- Bành!
Lại là một nữ tử rơi vào bên cạnh Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi đang làm gì?
Nữ tử kinh ngạc nói.
Vương Khả khẽ giật mình, nhìn nữ tử vừa đến:
- Nhiếp Thanh Thanh, sao ngươi tìm được đến đây?
- Cô tổ, cứu mạng!
Nhiếp Thiên Bá bỗng nhiên khóc lóc thảm thương hô hào.
- Ta còn không có hỏi ngươi đấy, ngươi đang làm gì?
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
- Ta có thể đang làm gì? Còn không phải cháu trai của ngươi một lần lại một lần lấy oán trả ơn, lúc trước muốn giết ta, ta xem mặt mũi của ngươi, thả hắn, hắn không biết hối cải, lại hãm hại ta, suýt chút nữa thì hại mệnh của ta! Ta chỉ thay ngươi đánh vài roi, giúp ngươi hả giận!
Vương Khả chỉ nói ra.
- Giúp ta hả giận?
Nhiếp Thanh Thanh sững sờ, ta muốn ngươi hả giận giúp ta bao giờ?
- Không phải, không phải hắn nói như vậy!
Nhiếp Thiên Bá lập tức lo lắng nói.
- Đi một bên! Thấy có người xuất hiện liền hô hào, mẹ nó, bạch nhãn lang, không biết tốt xấu!
Vương Khả mắng.
Nhiếp Thiên Bá: …
- Người nào? Cách đó không xa, bọn tạp dịch Liên Hoa Huyết Quật nhìn thấy Nhiếp Thanh Thanh đều đề phòng.
- Các ngươi hô cái gì? Không quét vệ sinh đi? Đây là bằng hữu ta, tới tìm ta, liên quan gì tới các ngươi! Còn không mau đi quét rác đi! Các ngươi làm sao rảnh rỗi như vậy? Chờ chủ thượng các ngươi trở về, xem ta có tố cáo các ngươi hay không, nói các ngươi bỏ rơi nhiệm vụ, không làm chính sự!
Vương Khả trợn mắt mắng.
Đám tạp dịch tối mặt, mẹ nó, Vương Khả ăn thuốc nổ? Hỏa lực mạnh như vậy? Gặp người liền phun? Không thể trêu vào!
Phiền muộn, một đám tạp dịch tiếp tục đi quét rác.
Nhiếp Thanh Thanh mờ mịt nhìn bốn phía:
- Đây là Liên Hoa Huyết Quật? Ta lúc trước bắt một Huyết Ma, thật vất vả hỏi ra phương vị, sao ngươi ở nơi này?
- Ta? Đừng nói ta, ngươi thế nào? Đưa cho ngươi một đống, không, đưa một đám giải dược, cho Mộ Dung Lục Quang ăn chưa?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Lục Quang thiên phú tu hành không tồi, Nguyên Anh cảnh đệ tam trọng, giống như phi thường kháng cự giải dược của ngươi, để hắn chạy thoát!
Nhiếp Thanh Thanh thở dài nói.
- Chính là mất dấu? Ai, đại sư huynh cũng vậy, ta là vì tốt cho hắn, hắn làm sao lại không hiểu chứ!
Vương Khả vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Về sau, ta trở lại phế tích khách sạn, phát hiện các ngươi đã không có ở đây, bốn phía còn nữa dấu vết đánh nhau, ta đi bốn phía tìm các ngươi, không tìm được, trên đường bắt một Huyết Ma, nghĩ đến thử thời vận, lại gặp ngươi ở nơi này!
Nhiếp Thanh Thanh nói ra.
- Ngươi tới thật đúng lúc, cháu trai Nhiếp Thiên Bá của ngươi đã hại ta quá nhiều lần! Cho dù là tượng đất cũng có hỏa khí! Hại ta một lần, ta xem mặt mũi ngươi thả hắn một lần, hắn đã thành quen thuộc? Thật muốn chơi chết ta mới vui vẻ? Lúc trước...
Vương Khả dựa theo suy nghĩ của mình miêu tả một lần.
Vương Khả miêu tả, mình hòa ái dễ gần cỡ nào, lần lượt trợ giúp Nhiếp Thiên Bá! Có thể nói là thanh niên ba tốt điển hình, lần lượt cứu vãn Nhiếp Thiên Bá lạc đường, thế nhưng mà, Nhiếp Thiên Bá ngu xuẩn mất khôn, lần lượt lấy oán trả ơn. Không cần nói Vương Khả diễn tả, Nhiếp Thanh Thanh nghe còn nổi trận lôi đình, đoạt lấy roi của Vương Khả, muốn đi đánh Nhiếp Thiên Bá.
- Không phải như vậy, không phải như thế!
Nhiếp Thiên Bá lo lắng nói.
- Làm sao không phải như thế? Nhiếp Thiên Bá, ta nói dối câu nào, đến, ta và ngươi chuyện trò một chút, lần nào không phải ta thả ngươi? Lần nào không phải ngươi gây sự với ta? Lần nào không phải sao? Ngươi nói với Nhiếp Thanh Thanh đi! Ta sẽ nói với ngươi, ta nhẫn nại là có hạn độ!
Vương Khả quát.
Nhiếp Thiên Bá: …
Vương Khả mới vừa thuyết minh, đứng ở Vương Khả góc độ, không có nói láo, có thể, ngươi không thể chỉ đứng ở góc độ của mình angươi làm cái gì không đứng ở góc độ của ta thuyết minh? Ngươi mỗi lần lừa ta nói thế nào? Hại ta táng gia bại sản, hại ta mắc nợ từng đống, hại ta mỗi lần đều tổn thất nặng nề, hại ta mỗi lần đều ủy khuất, tại sao ngươi không nói.
- Ngươi không nói ra được? Xem ra, Vương Khả không có nói láo! Nhiếp Thiên Bá, Nhiếp gia xuất hiện tên bại hoại như ngươi, ca ta năm đó đã tạo nghiệt chướng gì, lại có súc sinh như ngươi!
Nhiếp Thanh Thanh tức giận nói.
- Ba!
Nhiếp Thanh Thanh quất lên người Nhiếp Thiên Bá.
- Cô tổ, không phải!
Nhiếp Thiên Bá ủy khuất kêu.
- Đánh, đánh chết đi! Để hắn căng căng trí nhớ! Mặt mũi của Nhiếp gia bị hắn làm mất sạch, đánh hắn!
Vương Khả ở bên cạnh hô hào.
- A!
Nhiếp Thiên Bá bị quất ác hơn.
Vương Khả, ngươi là tên vương bát đản, ngươi giật dây cô tổ làm gì, nhìn cô tổ quất ác như thế, đánh ta ác như vậy, mặt mũi Nhiếp gia liên quan gì đến ngươi!