Bất Diệt Thần Vương

Chương 623: Quất hắn




Ta tốt tính như vậ còn không chịu nổi, tức chết ta rồi, nhất định phải quất ngươi vài roi, mới có thể để cho ta hết giận!

Vương Khả nhặt trường tiên lên, muốn quất Nhiếp Thiên Bá.

Nhiếp Thiên Bá: …

Như vậy nghe ngươi nói chuyện, ta đã sắp quất chính mình. Mẹ nó, lời miêu tả như vậy sao? Toàn bộ là lỗi của ta sao? Không phải là ngươi hại?

Hai Như Lai Thần Cước va chạm, nhanh chóng đè ép Thử Vương ở trung tâm!

Thử Vương trọng thương, nhưng còn không đến mức chết đi, Thử Vương lúc đầu chuẩn bị bùng nổ, đi theo ô nha cùng nhau tiếp tục đối phó Vương Khả, nhưng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Thử Vương thấy được Sắc Dục Thiên.

Đúng, chính là Sắc Dục Thiên, hắn xuất quan!

Sắc Dục Thiên xuất quan? Ta còn có thể chống cự hay sao? Vừa rồi ứng phó Vương Khả, bản thân đã chọn con đường không lối về, ta hiện tại giả chết, nếu như bộc phát, sẽ chết thật!

Thử Vương chỉ có thể giả chết.

Sắc Dục Thiên đứng ở trên không nhìn xuống, Thử Vương không dám động.

Ô nha và Huyết Bào Lão Tổ bọn họ đánh nhau. Lại bỏ mặc Vương Khả đi lại bốn phía. Các ngươi bệnh tâm thần, Vương Khả là kẻ cầm đầu, ngươi không để ý sao?

Kẻ cầm đầu khơi mào tranh chấp là Vương Khả, ngược lại trở thành kẻ thoải mái nhất, làm cho Thử Vương tức giận!

Càng tức giận chính là, Vương Khả đi đến trước mặt mình.

Ngươi làm gì? Ta đã bị đè ép thành thịt, ngươi còn sờ trên người ta?

- Bọn họ nói, yêu thú không có cách nào sử dụng vòng tay trữ vật, là thật? Tại sao trên người con chuột này không có vòng tay trữ vật? Tài bảo của ngươi đâu? Linh thạch đâu? Tại sao không có! Ngươi không phải đại lão Nguyên Anh cảnh sao? Không nên keo kiệt như thế!

Vương Khả thấp giọng quở trách.

Thử Vương biết rõ Vương Khả làm cái gì, mẹ nó, hắn đang sờ thi? Lão tử một trảo đập chết ngươi!

Thế nhưng mà, Sắc Dục Thiên đứng trên không trung nhìn, Thử Vương chỉ có thể tiếp tục giả chết. Mẹ nó, Vương Khả không buông tha của thi thể, còn nhân tính hay không?

Thật vất vả Vương Khả muốn từ bỏ, Xà Vương nơi xa bỗng nhiên mở miệng chỉ điểm Vương Khả. Nói trong miệng mình có Đan Anh.

Đan Anh?

Xà Vương, ngươi là kẻ đáng chết, ta vừa rồi không ăn ngươi trước, mẹ nó, a, chụp miệng ta làm gì? Làm gì? Không tốt, Đan Anh bên trong miệng ta bại lộ.

- Đan Anh? Chính là đồ chơi này? Còn muốn chạy?

Vương Khả hung thần ác sát nắm được Đan Anh Thử Vương.

Thử Vương tức giận, mẹ nó, nếu không phải Xà Vương mật báo, làm sao ngươi biết Đan Anh giấu trong miệng ta.

Làm sao bây giờ? Trả lại cho ta, trả lại cho ta a!

- Xà Vương nói, bụng của ngươi có bảo bối? Có thể trữ vật? Ta xem một chút!

Vương Khả kích động nói.

Thử Vương tức giận, mẹ nó, vì sao ta không thể phản kích ngươi, ta dùng một trảo có thể dánh chết ngươi!

- Ha ha ha, quả nhiên có, phun ra, là ngươi nôn ra hay ta nặn ra?

- Mẹ nó, nghe không hiểu tiếng người có phải hay không? Tốt, vậy ta tới giúp ngươi!

Vương Khả nắm vuốt Đan Anh, nhào nặn.

Mặc dù không có bóp trên người Thử Vương, nhưng, bóp trên người Đan Anh cũng sẽ truyền vào đại não Thử Vương.

- Ọe!

Thử Vương bất đắc dĩ, thôi động Đan Anh phun ra một ít linh thạch.

- A, có hiệu quả, ha hacó linh thạch, nhanh nôn, nhanh nôn, ha ha ha!

Vương Khả hưng phấn nói.

Thử Vương: …

Mẹ nó, tại sao hôm nay xui xẻo như vậy.

Đan Anh không ngừng phun tài vật, Vương Khả không ngừng đè xuống, rõ ràng là tàn phá tinh thần!

Thử Vương rất muốn tự bạo Đan Anh, dù cho đồng quy vu tận, cũng phải nổ chết tên vương bát đản Vương Khả này, thế nhưng mà, Sắc Dục Thiên ở bên, Thử Vương không dám! Vì cái gì lại như vậy?

Thật vất vả Đan Anh nôn ra tài vật, Thử Vương cho rằng có thể yên tĩnh một hồi, lẳng lặng chờ đợi.

Nhưng giờ phút này, Sắc Dục Thiên rốt cục động thủ, một chiêu Đại Uy Thiên Long lực áp toàn trường, ô nha rơi xuống đất, thả ra một phen ngoan thoại liền tự bạo hoả táng.

Thử Vương: …

Lão đại, ngươi nói muốn che đậy ta đấy? Ngươi nói sẽ che đậy ta, ta mới hạ quyết tâm đi theo ngươi, ngươi tự bạo hoả táng tính là cái gì? Muốn ta học theo ngươi sao?

Sắc Dục Thiên đã mấy lần nhìn ta, ta có thể làm sao?

Vương Khả mang theo Đan Anh bản thân đi tới trước mặt Sắc Dục Thiên.

- Xong con bê, người khác không hiểu Đan Anh, Sắc Dục Thiên hiểu, hắn chỉ cần vừa nhìn thấy Đan Anh của ta, sẽ rõ ràng, chủ nhân Đan Anh còn sống. Bởi vì Đan Anh sinh cơ bừng bừng, hình như có liên luỵ!

Thử Vương tuyệt vọng nói.

- Vương Khả, ngươi là hỗn đản! Buộc ta chặt đứt liên hệ với Đan Anh, buộc ta tự đoạn cánh tay, ngươi biết ta lúc đầu ngưng tụ ra Đan Anh này đã trả giá cỡ nào không? Ngươi hỗn đản này!

Thử Vương tuyệt vọng tinh thần chán nản.

Không có cách nào, chỉ có thể tự đoạn cánh tay.

- Bành!

Thử Vương cắt đứt liên hệ với Đan Anh, trong nháy mắt, Đan Anh càng khô tàn, năng lượng quanh thân nhanh chóng tiêu tán, giống như tùy thời sụp đổ, đáng tiếc, Vương Khả cũng không có phát hiện dị thường, mà là nói chuyện với Sắc Dục Thiên!

- Phốc! Mẹ nó, tổn thương càng thêm tổn thương!

Thử Vương tuyệt vọng không dám có cử động nhỏ nào.

Giờ phút này, Thử Vương cảm giác chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, chỉ có thể tiếp tục hư nhược giả chết.

Hắn chờ đến khi đám người nói nhảm xong, Sắc Dục Thiên mang theo số lớn yêu ma rời đi, Thử Vương mới dám động.

Nhưng giờ phút này, Thử Vương bởi vì chặt đứt liên hệ với Đan Anh, đã vô cùng suy yếu, nào dám chờ ở chỗ này?

Lặng lẽ đào một cái hố, Thử Vương liền chui xuống dưới đất.

- Vương Khả, ngươi chờ, ta đi tìm đám thuộc hạ, ta muốn giết chết ngươi, ta muốn ngươi chết, ngươi là tai hoạ, tai họa!

Thử Vương bi phẫn chật vật bò đi.

Thẳng đến lòng đất có con chuột nhỏ phát hiện Thử Vương.

- Mang ta đi Thử Vương động chữa thương, đồng thời, triệu tập tất cả lão thử tới, ta muốn báo thù, ta muốn báo thù!

Thử Vương tuyệt vọng nói.

Thử Vương bị một đám con chuột nhỏ nâng rời đi.

Ngoại giới, Vương Khả quở trách Xà Vương một phen, lại quở trách Nhiếp Thiên Bá.

- Vương Khả, ngươi dám đụng đến ta? Cô tổ ta là Nhiếp Thanh Thanh, ngươi dám giết ta, ngươi cũng phải chết, hừ, sớm muộn ta sẽ hoàn trả ngươi gấp trăm lần!

Nhiếp Thiên Bá mắng Vương Khả.

- Ba!