Bất Diệt Thần Vương

Chương 622: Giáo dục Xà Vương




Vương Khả quát mắng.

Sắc mặt Xà Vương vô cùng khó coi:

- Ngươi lúc đó thối ta rất lâu, ta...

- Ngửi chút mùi thối thế nào? Đó là cứu ngươi, mùi cứu mạng đấy, ngươi lại còn ghét bỏ, loại rắn không có lương tâm như ngươi, lúc đó nên chết đi mới đúng!

Vương Khả mắng.

Xà Vương: …

Con mẹ nó, ta phải cám ơn ngươi?

- Ngươi lừa gạt tất cả tiền tài của ta, ta tân tân khổ khổ cướp bóc đạt được tiền tài, đều bị ngươi lừa gạt! Ta giận!

Xà Vương căm hận nói.

- Chỉ là tiền bẩn mà thôi, nhìn tính tình của ngươi! Mạng quan trọng hay tiền bẩn quan trọng? Ngươi cướp bóc bốn phía, tàn sát những yêu thú kia, chiếm lấy gia sản của bọn chúng, để những yêu thú kia chết oan chết uổng hoặc trôi dạt khắp nơi, thời niên thiếu chịu đủ kiếp nạn, ngươi làm chuyện thất đức như vậy, ta tịch thu tài sản của ngươi, đó là tích đức cho ngươi, hiểu không?

Vương Khả trợn mắt nói.

Xà Vương: …

Con mẹ nó, ta phải cám ơn ngươi tích đức cho ta!

- Ngươi xem ta, bằng bản sự kiếm tiền, cũng là tiền lương tâm. Hiện tại người mua sản phẩm công ty Thần Vương có người nào nhìn thấy ta không muốn nói một tiếng cám ơn! Ngươi xem ngươi, cũng chỉ cướp tiền thất đức lòng dạ hiểm độc! Ngươi còn có mặt mũi nói!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Khụ khụ khụ, phốc!

Xà Vương bị Vương Khả chọc giận phun máu tươi.

Mẹ nó, người ta cám ơn ngươi sao? Đó là bị ngươi lừa gạt, còn đang giúp ngươi kiếm tiền!

- Đan Anh của yêu thú, ngươi không dùng đến!

Xà Vương lo lắng nói.

- Không dùng đến? Ngươi không phải vừa nói nó có thể ăn hay sao?

Vương Khả sững sờ.

Xà Vương sững sờ, ta có nói muốn 'Nổ' sao?

- Khụ khụ khụ, Đan Anh rời khỏi nhục thể chẳng mấy chốc sẽ băng tán, ngươi mới lấy ra không bao lâu, vừa rồi Thử Vương bởi vì phải giả chết, mới không có tự bạo Đan Anh, bằng không thì, ngươi chết sớm! Còn nữa, chỉ có hữu dụng với ta! Vô dụng với ngươi! Thật!

Xà Vương lo lắng.

Vương Khả nhìn Đan Anh Thử Vương trong tay một chút, quả nhiên bên ngoài thân có lực lượng đặc thù đang biến mất, giống như băng tán.

- Vương Khả, cho ta ăn, ân oán giữa chúng ta trước kia, xóa bỏ, ta còn đáp ứng giúp ngươi làm ba chuyện, làm sao?

Xà Vương trông đợi nói.

- n oán trước kia của chúng ta, xóa bỏ? n oán của chúng ta, không phải là ngươi gây phiền phức cho ta, ngươi thiếu nợ ta sao? Ta và ngươi lại không có ân oán, là ngươi luôn luôn lên cơn gây sự với ta!

Vương Khả trợn mắt nói.

Xà Vương: …

- Tốt, tốt, tốt, là ta không đúng, ta đáp ứng giúp ngươi làm sáu chuyện! Làm sao? Đan Anh của Thử Vương, ngươi giữ lại cũng vô dụng, một lúc nữa sẽ biến mất!

Xà Vương lo lắng.

Vương Khả lâm vào suy nghĩ.

- Ngươi, ngươi có chịu không?

Xà Vương nhìn về phía Vương Khả.

- Ngươi có phải đang gạt ta hay không?

Vương Khả cau mày nói.

Xà Vương: …

Ta lừa ngươi? Con mẹ nó ta có thể lừa gạt được ngươi? Không phải là ngươi gạt ta sao?

Nhìn thấy Vương Khả thiết công kê, hắn không thể nào cho ta Đan Anh Thử Vương. Ta hôm nay sẽ xong đời sao?

- Đan Anh, ta có thể cho ngươi, nhưng, ngươi về sau phải phục tùng mệnh lệnh của ta! Mẹ nó, thân làm sủng vật Thần Long đảo, ta là Thần Long đà chủ, ngươi lại không nghe, còn tranh cãi với ta khắp nơi! Ta cũng xem ngươi là thủ hạ của ta, bằng không, đã sớm giết chết ngươi!

Vương Khả trợn mắt nói.

Xà Vương mờ mịt nhìn về phía Vương Khả, ta vừa rồi xuất hiện ảo giác sao? Vương Khả nói, đem Đan Anh cho ta?

- Ngươi thật muốn cho ta?

Xà Vương mờ mịt nói.

- Nói nhảm, Vương Khả ta nói một không hai! Nào giống ngươi, suốt ngày chỉ biết bịa đặt lung tung! Đáp ứng giúp ta làm sáu kiện chuyện? Phi! Nhân phẩm của ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng?

Vương Khả trợn mắt nói.

Xà Vương: …

Nhân phẩm của ta? Mẹ nó, ta hơn ngươi đấy!

Nhưng mà, Vương Khả không hiểu ra sao nguyện ý cho bản thân Đan Anh, Xà Vương vô cùng vui vẻ.

- Mau ăn, đừng con mẹ nó nhiều lời!

Vương Khả đem Đan Anh Thử Vương ném vào trong miệng Xà Vương.

Xà Vương lập tức kích động nuốt vào.

- Chi chi chi chi chi chi!

Đan Anh Thử Vương kêu to, thế nhưng, Xà Vương lại nuốt xuống.

- Cẩn thận một chút, bụng của ngươi có một cái động, đừng rò ra!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Không, sẽ không, ta sẽ đưa tới chỗ nội đan của ta!

Ánh mắt Xà Vương hiện tại vô cùng phức tạp.

Vương Khả lúc này mới gật đầu.

Đan Anh cho Xà Vương? Vương Khả cũng không để ý, bởi vì Đan Anh chẳng mấy chốc sẽ băng tán, còn không bằng lợi dụng phế vật. Về phần mình ăn? Nói đùa gì vậy, ăn nổ lão thử? Vạn nhất phát sinh chuyện kỳ quái thì làm sao bây giờ?

Cho Xà Vương ăn, là Vương Khả nghĩ đến, tiếp theo Thử Vương đến báo thù bản thân, Xà Vương có thể vác một cái nồi lớn! Thử Vương chính là Nguyên Anh cảnh, mặc dù không biết hiện tại ở thế nào, nhưng, có Xà Vương cõng nồi, dù sao cũng tốt hơn trực tiếp đối mặt!

Chỉ thấy, Xà Vương nuốt vào Đan Anh Thử Vương, lỗ lớn trên bụng khôi phục nhanh chóng. Đồng thời, Xà Vương giống như tiến vào trạng thái nhập định, không nhúc nhích.

Vương Khả lúc này mới nhìn về phía Nhiếp Thiên Bá.

Nhiếp Thiên Bá lúc trước bị quất toàn thân sưng vù, giống như bị bàn chân thối Như Lai Thần Cước làm ngất đi, nhưng, Vương Khả nhìn qua, da mặt hơi giật giật.

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:

- Nhiếp Thiên Bá, thì ra ngươi giả vờ ngất!

Nhiếp Thiên Bá không nhúc nhích!

- A u, ta đã vạch trần ngươi, ngươi còn vờ ngủ? Tin ta tiếp tục đánh ngươi hay không!

Vương Khả trợn mắt quát mắng.

Nhiếp Thiên Bá mở mắt ra, lập tức tức giận nói:

- Vương Khả, ta bị ngươi hại thảm như vậy, ngươi còn muốn thế nào?

- Ôi chao, lời này, ngươi làm sao có mặt mũi nói ra được?

Vương Khả trợn mắt tức giận nói.

Nhiếp Thiên Bá: …

- Nhìn ngươi là cháu trai của Nhiếp Thanh Thanh, ta thả ngươi bao nhiêu lần, tự ngươi nói! Chu Tiên trấn chiêu binh đi đánh trận, ngươi tới ám sát ta, bị ta đánh ngất xỉu, ta thả ngươi một lần! Về sau tại Thanh Kinh, ngươi đánh ta một trăm chưởng, ta không so đo cùng ngươi! Về sau ngươi tìm Xà Vương ứng phó ta, bị Giới Sắc bắt lấy, ta cũng không so đo! Mẹ nó, trước đây không lâu ngươi còn muốn giết ta, ta cũng thả ngươi, chỉ bảo gia trưởng giáo dục ngươi! Ngươi ngược lại tốt, còn không biết hối cải, lại mê hoặc Xà Vương tới gây sự với ta, tự mình xui xẻo bị treo ngược lên đánh! Ngươi còn trách ta?