Bất Diệt Thần Vương

Chương 621: Nợ tiền chính là đại gia




Vương Khả lo lắng gào lên.

- Vương Khả, ta nói, chờ ta tìm về phật bảo lại nói!

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.

- Sắc đường chủ, ngươi không thể lật lọng!

Vương Khả lo lắng nói.

- Ngươi có năng lực, cứ tự đi lấy! Hừ!

Sắc Dục Thiên hừ lạnh một tiếng, xông lên trời.

Trong nháy mắt, Sắc Dục Thiên mang theo Chu Lâm biến mất trong bão cát.

- Ai, các vị Huyết Ma, các vị yêu thú, còn có tứ đại kỳ chủ, các ngươi chớ đi, phân xử cho ta!

Vương Khả hô gào yêu ma chung quanh.

Các yêu ma chạy càng nhanh, mẹ nó, bảo chúng ta mắng chủ thượng hẹp hòi vì ngươi? Ngươi cho rằng ta có mấy cái mạng?

Lập tức, các yêu ma chạy vào trong bão cát, biến mất không thấy!

Vương Khả vừa nhìn về phía một đám Huyết Ma tạp dịch tu vi yếu đuối.

- Chúng ta đi quét dọn vệ sinh!

Một đám tạp dịch lập tức chạy đi.

Vương Khả trơ mắt nhìn các yêu ma đi hết.

- Mẹ nó, hiện tại nợ tiền là đại gia sao? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Đòi tiền khó khăn như thế sao?

Vương Khả tức giận mắng.

Sắc Dục Thiên mang theo tất cả yêu ma cường đại rời đi, chỉ để lại một đám tạp dịch ở Liên Hoa Huyết Quật quét dọn vệ sinh, để Vương Khả nhìn vô cùng tức giận! Mẹ nó, lần này thua thiệt lớn!

- Hiện tại nợ tiền đều là đại gia sao? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Đòi tiền khó khăn như thế sao?

Vương Khả tức giận mắng.

Cầm trong tay Đan Anh của Thử Vương, Vương Khả hùng hùng hổ hổ. Nhưng bọn tạp dịch bốn phía đều làm bộ không nghe thấy, Vương Khả có thể làm sao?

- Phi, cái gì Liên Hoa Huyết Quật cẩu thí, cả đám đều không phải thứ gì, cũng chỉ có Thử Vương, người này cũng không tệ lắm!

Vương Khả tức giận nhìn về phía bánh thịt Thử Vương cách đó không xa.

Thế nhưng mà, nhìn một chút, Vương Khả giật mình.

- Thi thể bánh thịt của Thử Vương ở đâu?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Tại sao thi thể Thử Vương lại biến mất? Dù sao Thử Vương cũng là Nguyên Anh cảnh, cho dù là bánh thịt, chỉ một miếng da cũng đáng tiền đấy!

- Thi thể Thử Vương ở đâu? Các ngươi cầm thi thể Thử Vương?

Vương Khả tức giận nói.

Mẹ nó, ai vậy, không biết xấu hổ như vậy, dám trộm chiến lợi phẩm của ta?

Bốn phía bọn tạp dịch cũng không nói lời nào, cắm đầu quét dọn vệ sinh bên trong, trong chớp nhoáng này, lập tức để Vương Khả càng thêm nén giận.

- Mẹ nó, nợ tiền không trả thì cũng thôi đi, còn trộm ta đồ vật? Vương Khả trợn mắt tức giận nói.

- Khụ khụ khụ, không phải bọn họ trộm!

Một giọng nói cách đó không xa truyền tới.

Vương Khả quay đầu nhìn tới, lại thấy Xà Vương hấp hối. Vừa rồi chính là Xà Vương nói với mình, làm sao tìm được Đan Anh của Thử Vương, làm sao lấy tài bảo bên trong Đan Anh.

- Xà Vương? Ngươi nói cái gì? Thi thể Thử Vương, không phải bọn họ trộm?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Khụ khụ khụ, Thử Vương không chết, hắn vừa rồi trốn, ngươi xem có phải có cái địa động hay không?

Xà Vương yếu ớt nói.

Vương Khả nhìn sang, quả nhiên có địa động. Thử Vương đã bị ép thành bánh thịt, còn chưa chết?

- Thử Vương là cục tẩy sao? Trở thành như thế, còn có thể sống?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Yêu thú Đan Anh cảnh, thân hình có thể thu nhỏ biến hóa, đè ép mà thôi, chỉ là trọng thương, vẫn không chết, vừa rồi vụng trộm đào hang chạy trốn! Ngươi không nhìn thấy mà thôi!

Xà Vương yếu ớt nói.

- Sao ngươi không nói cho ta biết?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Sắc Dục Thiên xuất quan, ta sao dám mở miệng? Còn nữa Thử Vương lúc trước cũng chỉ dám giả chết, chờ Sắc Dục Thiên đi, mới trốn!

Xà Vương yếu ớt nói.

Vương Khả biến sắc, mẹ nó, cũng là chuyên gia giả chết!

- Ngươi nói cho ta biết nhiều như vậy, làm gì?

Vương Khả trầm giọng nói.

Xà Vương hư nhược nhìn về phía Vương Khả:

- Đem Đan Anh của Thử Vương cho ta ăn! Cho ta!

Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Xà Vương:

- Ngươi nói đùa cái gì, ta trải qua trăm cay nghìn đắng mới đánh chết Thử Vương, vì sao phải cho ngươi ăn!

Xà Vương: …

Ta chỉ điểm ngươi nửa ngày, ngươi nói với ta câu này?

- Ta sắp không được, chỉ có Đan Anh của Thử Vương mới có thể cứu ta!

Xà Vương yếu ớt nói.

Vương Khả trợn mắt:

- Ngươi không được thì không được! Cũng không phải ta tổn thương ngươi, liên quan gì tới ta?

Xà Vương: …

Tại sao ngươi không nghe hiểu rắn nói?

- Vương Khả, ngươi đem Đan Anh của Thử Vương cho ta ăn, ta đáp ứng ngươi, giúp ngươi làm một chuyện!

Xà Vương yếu ớt nói.

- Ta lại không muốn ngươi làm việc giúp ta! Ta có rất nhiều thủ hạ! Bọn họ làm còn tốt hơn ngươi!

Vương Khả nói thẳng.

Xà Vương: …

- Ba chuyện, ba chuyện!

Xà Vương lo lắng nói.

Vương Khả đem Đan Anh Thử Vương nặn nặn vài cái, nhìn Xà Vương như đồ đần.

- Con mẹ nó, mọi thứ của ta đều bị ngươi gạt, ngươi còn muốn ta cái gì? Ta không còn có cái gì nữa!

Xà Vương buồn bực nói.

- Ngươi xem một chút, ngươi xem một chút, Xà Vương, sao ngươi không biết cảm ơn? Còn không biết xấu hổ đòi hỏi bảo bối của ta! Ta cứu ngươi mấy mạng, nhưng ngươi luôn muốn hại ta! Còn hàng ngày nhớ thương tiền tài của ta! Bây giờ còn muốn cướp bảo bối!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Đánh rắm, là ngươi gạt bảo bối của ta, ngươi đã cứu ta khi nào!

Xà Vương trợn mắt nói.

- Ôi chao, ngươi đúng là bạch nhãn lang! Ta cứu ngươi lúc nào? Ta hỏi ngươi, ban đầu ở Long Tiên trấn, tại Vương gia đại trạch! Ta đang nói chuyện phiếm với Ma Tôn, Mạc Tam Sơn, ngươi bỗng nhiên từ lòng đất xuất hiện, Ma Tôn muốn giết ngươi, là ai chẳng những bảo vệ mạng của ngươi, còn tìm công việc trông công trường cho ngươi?

Vương Khả trợn mắt nói.

Sắc mặt Xà Vương cứng đờ:

- Mẹ nó, lần đó còn không phải bởi vì ngươi, ta…

- Lại đến nói, thời điểm Long Môn đại hội, Sắc Dục Thiên bố trí Vạn Huyết Dưỡng Long Đại Trận, dẫn một đống lớn yêu thú đến đây tự giết lẫn nhau, ngươi lúc đó cũng trúng chiêu, là ai cứu tỉnh ngươi, cứu ngươi một mạng! Lúc ấy, yêu thú khác chết hết, chết hết đấy, chỉ ngươi còn sống, ta còn dẫn ngươi đi cứu nạn đệ tử chính ma, hiện tại, những đệ tử tiên môn được chúng ta cứu vớt, có kẻ nào nhìn thấy ngươi không giơ ngón tay cái lên? Ta không những cứu ngươi một mạng, còn giúp ngươi đạt được tôn trọng! Tại sao ngươi không biết xấu hổ quên đi như thế?