- Chủ, chủ, chủ thượng?
Có một huyết bào nhân biến sắc.
- Chủ thượng?
Một đám yêu ma lập tức hoảng sợ.
Sắc Dục Thiên mới là chủ nhân của Liên Hoa Huyết Quật, mọi người trước kia cũng là thuộc hạ của Sắc Dục Thiên, chỉ hơn nửa năm mới bị hai hộ pháp thu phục, giờ phút này, nhìn thấy Sắc Dục Thiên, ai không sợ?
- Còn đứng ngây đó làm gì? Yêu xà này mạo phạm chủ thượng! Còn không trảm sát hắn!
Vương Khả nói.
Một đám yêu ma kinh nghi bất định nhìn sang Vương Khả, người này toàn thân quấn trong huyết bào là ai? Chúng ta nên hiệu trung với Sắc Dục Thiên, hay hiệu trung với hai vị hộ pháp, tình huống hiện tại như thế nào?
- Vương...
Xà Vương khẩn trương nhìn về phía Vương Khả.
- Gọi ta cái gì?
Vương Khả ngắt lời.
- Huyết Bào Lão Tổ, ngươi, ngươi vừa rồi nói là sự thật?
Xà Vương kinh hãi nói.
- Huyết Bào Lão Tổ?
Một đám yêu ma đột nhiên biến sắc.
Huyết Bào Lão Tổ ở chung chỗ với Sắc Dục Thiên, vậy chúng ta còn xoắn xuýt cái gì? Chúng ta không tính phản bội chủ thượng, ngươi xem, Huyết Bào Lão Tổ cũng ở đây.
- Xà Vương, ngươi gieo gió gặt bão, mạo phạm chủ thượng, hiện tại, chủ thượng đã tức giận, nhưng mà, ta cho ngươi một cơ hội chạy trốn! Có thể chạy được hay không, phải nhìn vận mệnh của ngươi! Hừ!
Vương Khả nói.
Vừa nói, Vương Khả lại nhìn sang đám yêu ma:
- Còn đứng ngây đó làm gì? Chủ thượng mệnh lệnh, không nghe thấy?
- Vâng!
Một đám yêu ma gào thét.
- Không thể nào, làm sao, làm sao! Ta nhất định đang nằm mơ! Sắc Dục Thiên? Huyết Bào Lão Tổ? Không có khả năng, ngươi sao có thể chỉ huy...
Xà Vương vẫn không dám tin.
- Oanh!
Một báo yêu to lớn bỗng nhiên nhào về phía Xà Vương, lập tức đánh Xà Vương bay ra xa.
- Giết! Một đám huyết bào nhân sử dụng phi kiếm và binh khí, bay thẳng về phía Xà Vương.
- Rống, ta không tin tưởng, hắn làm sao lại là Sắc Dục Thiên, không!
Xà Vương gầm to.
Thế nhưng, một đoàn yêu ma nhào tới, làm sao cho Xà Vương cơ hội cự tuyệt?
Huyết Bào Lão Tổ và chủ thượng cùng hạ lệnh, ai dám chần chờ? Không có nhìn chủ thượng còn sống, còn ngồi ở chỗ đó sao?
- Giết nghiệt súc này!
- Đồ chán sống, dám mạo phạm chủ thượng!
- Giết hắn!
- Yêu xà, nhận lấy cái chết!
- Ầm ầm!
Cách đó không xa, chiến đấu càng ngày càng kịch liệt. Mặc dù Xà Vương lợi hại, hắn không chịu nổi nhiều người, nhiều người còn chưa tính, yêu thú cũng nhiều.
Lập tức, Xà Vương gào thét thảm thiết, liên tục lui về phía sau.
Xà Vương ngạc nhiên, Vương Khả nói là sự thật? Hắn quả thật là Sắc Dục Thiên? Còn một đám thủ hạ ở bên cạnh? Vì cái gì lại như vậy? Vương Khả không gạt ta? Con mẹ nó, tại sao ta lại xui xẻo như vậy!
Xà Vương bị đánh liên tiếp lui về phía sau, lại không dám hạ tử thủ, sợ chọc giận Sắc Dục Thiên, chỉ có thể vừa đánh, vừa chạy trốn về nơi xa.
Rất nhanh, bên cạnh Vương Khả và Giới Sắc không còn ai.
- Vương Khả, ngươi cố ý?
Giới Sắc mờ mịt nói.
- Nói nhảm, vừa rồi trói lại Nhiếp Thiên Bá, ta liền biết, người Liên Hoa Huyết Quật sắp tới, nhất định phải đi mau, ai biết Xà Vương chặn lại? Vì bảo hộ ngươi, ta chỉ có thể xua hổ nuốt sói! Nhưng mà, người Liên Hoa Huyết Quật đến thật chậm, hại ta phí lời nửa ngày!
Vương Khả giải thích.
- Vậy làm sao bây giờ?
Giới Sắc cổ quái nói.
- Không có việc gì, không phải Nhiếp Thiên Bá đã nói rồi sao? Huyết Bào Lão Tổ bị quốc sư trọng thương, không rõ sống chết, tung tích không rõ, cũng không biết trốn chỗ nào chữa thương, chúng ta liền giả mạo Huyết Bào Lão Tổ, đến lúc đó để đám yêu ma này hộ tống chúng ta đi Liên Hoa Huyết Quật!
Vương Khả nói ra.
- Ngươi thật sự muốn cáo mượn oai hùm?
Giới Sắc thần sắc cổ quái nói.
- Còn không phải là vì ngươi! Ngươi nhất định phải đi, ta giúp ngươi, ngươi còn bẩn thỉu ta? Ngươi còn lương tâm không?
Vương Khả trợn mắt nói.
Giới Sắc: …
- Mẹ nó, nhớ cho kĩ, ta lần này liều mạng vì ngươi, bốc lên nguy hiểm tính mạng giúp ngươi, chờ đến Huyết Trì Động, tất cả linh thạch, bảo vật, tất cả đều là của ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
Giới Sắc: …
Giới Sắc biết rõ Sắc Dục Thiên là tâm ma của mình, tự nhiên minh bạch, tiền tài trong Huyết Trì Động chính là của mình, mẹ nó, cho ngươi hết?
- Làm sao? Ngươi còn muốn lật lọng? Người xuất gia, tứ đại giai không, tiền tài chính là vật ngoài thân, không phải ngươi nói sao? Ngươi bây giờ không bỏ được? Ta liều mạng hộ tống ngươi! Ngươi còn không nỡ một chút tiền nhỏ?
Vương Khả trợn mắt nói.
Im lặng hồi lâu, Giới Sắc mới áp chế cảm giác khó chịu, gật đầu nói:
- A di đà phật, một lời đã định!
- Vậy là tốt rồi! Nhớ kỹ, ngươi bây giờ không mang mũ, giả mạo Sắc Dục Thiên. Ta hiện tại chụp mũ, giả mạo Huyết Bào Lão Tổ, đừng hô sai!
Vương Khả cường điệu lần nữa.
- Biết rõ, biết rõ!
Giới Sắc buồn bực nói.
Ngươi giả mạo Huyết Bào Lão Tổ, ta không ý kiến. Vì sao ta lại giả mạo chính ta? Ta giả mạo tâm ma của ta? Mẹ nó, nghiệt chướng!
Trên bầu trời, tín hiệu hoa sen của Nhiếp Thiên Bá phát ra đã tản đi.
Các yêu ma Liên Hoa Huyết Quật bị hấp dẫn tới đều rời đi toàn bộ. Vương Khả, Giới Sắc, tự nhiên cũng đi, bão cát thổi trên sa mạc hoang vu.
Xà Vương vết thương chằng chịt bò trở về lần nữa. Vẻ mặt buồn bực nhìn đám người biến mất trong bão cát xa xa.
- Nếu không phải ta chạy nhanh, ta sẽ chết ở đây vào hôm nay? Mẹ nó, vì sao, vì sao mỗi lần ta đều xui xẻo như vậy?
Xà Vương bi phẫn.
Nghỉ ngơi trong phế tích một hồi.
- Sắc Dục Thiên còn sống? Ngươi còn có thế lực như vậy? Liên Hoa Huyết Quật? Nếu không phải Vương Khả vừa rồi ngăn cản, chỉ sợ ta đã chết? Vì cái gì lại như vậy? Ta còn phải cảm tạ Vương Khả? Mẹ nó, hắn hại ta thảm như vậy, ta dựa vào cái gì phải cảm tạ hắn?
Xà Vương buồn bực lâm vào xoắn xuýt.
- Có người ở phía trên không? Có ai không?
Xà Vương trong mơ hồ giống như nghe được thanh âm gì đó.
- Ta đây thương tích quá nặng, cho nên nghe nhầm hay sao?
Xà Vương mờ mịt nói.
- Mau tới cứu ta, ta ở phía dưới, ta ở phía dưới!
Tiếng gọi ầm ĩ vẫn còn tiếp tục.
Nơi này bão cát tiếng quá lớn, nếu không phải Xà Vương nằm ở đây không nhúc nhích, sát mặt đất, căn bản nghe không được.