Xà Vương: …
Giới Sắc dùng vẻ mặt cổ quái nhìn Vương Khả, ngươi lấy lực lượng ở đâu ra, còn dám quát mắng Xà Vương? Thật sự mắng Xà Vương không dám miệng? Đây là vì cái gì?
- Nhìn cái gì? Trợn mắt với ta làm gì? Ngươi còn muốn tạo phản!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vương, Vương Khả, ngươi đừng...
Xà Vương dữ tợn nói.
- Gọi ta là Huyết Bào Lão Tổ! Nơi này là khu vực của Liên Hoa Huyết Quật, phải gọi ta là Huyết Bào Lão Tổ!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Tốt, tốt, Huyết Bào Lão Tổ? Hừ, Huyết Bào Lão Tổ, ngươi dám gạt ta...
Xà Vương dữ tợn nói.
- Ai gạt ngươi? Ta cho ngươi cơ hội biểu hiện, tại sao ngươi không hiểu chuyện như thế?
Vương Khả trợn mắt nói.
Xà Vương: …
Biểu hiện ngươi! Ai muốn biểu hiện?
Ta tới làm thịt ngươi, không phải đến bị chọc tức! Mắng ta coi như xong, còn muốn ta làm tọa kỵ cho các ngươi? Nằm mơ đi thôi!
- Ngươi làm gì ở nơi này? Nói chuyện với ngươi đấy, ngươi nhanh lên! Sắc Dục Thiên đường chủ là nể tình ta, mới không có động thủ, ngươi lại nhìn chúng ta lom lom như vậy, tin đường chủ cho ngươi một chiêu Đại Uy Thiên Long, tiễn ngươi về Tây thiên hay không?
Vương Khả trợn mắt quát mắng.
Xà Vương nói:
- Huyết Bào Lão Tổ...
- Làm gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ta không cam tâm, ta không tin tưởng! Ta không tin tưởng ta nhiều lần đều xui xẻo như vậy! Sắc Dục Thiên, khẳng định có vấn đề! Bằng không hắn làm sao không nói một câu, ngươi nhất định đang hù ta, đúng hay không?
Xà Vương đã vượt qua hoảng hốt trong lòng.
Vương Khả nói thầm, xà vương hiện tại học thông minh? Ta vừa rồi hù dọa hắn nửa ngày, hắn không bị doạ? Chẳng lẽ diễn kỹ của ta lui bước? Không đúng!
Nhưng giờ phút này, Vương Khả làm sao có thể thừa nhận?
Quay đầu, Vương Khả nhìn về phía Giới Sắc:
- Đường chủ, xà vương này, ta quản giáo không được! Để ngài chê cười! Ngài cũng không cần cho ta mặt mũi, trực tiếp dùng Đại Uy Thiên Long lấy mạng hắn đi!
Xà Vương: …
Xà Vương không tự chủ lui một bước, Vương Khả, ta đã vạch trần ngươi, ngươi lại nói như vậy, chẳng lẽ ta đoán sai?
Giới Sắc: …
Nếu ta hiện tại có thể thôi động Đại Uy Thiên Long, còn cần ngươi nói nhảm? Trực tiếp dùng một chiêu xử lý hắn, ngươi bảo ta làm sao bây giờ?
Cũng may Vương Khả cũng không có khó xử Giới Sắc, mà là lập tức tự quyết định bổ túc.
- Đường chủ, xin lỗi, thế mà để ngài tự mình động thủ! Con tiểu xà này còn không cần ngươi tự mình động thủ, nếu không, ngươi hạ lệnh, để thuộc hạ của ngươi tới, tiêu diệt Xà Vương?
Vương Khả hỏi.
Giới Sắc: …
Ta không hiểu rõ ngươi muốn làm gì, ta vẫn không nói.
- Ha ha ha ha ha, Vương Khả, ngươi...
Xà Vương bỗng nhiên liều lĩnh nở nụ cười.
- Gọi ta là Huyết Bào Lão Tổ!
Vương Khả trợn mắt quát mắng.
Sắc mặt Xà Vương cứng đờ:
- Hừ, Huyết Bào Lão Tổ thì Huyết Bào Lão Tổ, ha ha ha, Huyết Bào Lão Tổ, ta đoán không sai, các ngươi chỉ miệng cọp gan thỏ! Sắc Dục Thiên này khẳng định bị trọng thương, căn bản không động được ta, đúng hay không!
Xà Vương dần dần tùy tiện. Các ngươi miệng cọp gan thỏ, còn dám làm ta sợ.
Vương Khả lại lơ đễnh, ngươi thật không sợ, còn gọi ta là 'Huyết Bào Lão Tổ' sao? Ngươi gọi ta là 'Huyết Bào Lão Tổ', không phải chứng minh chính ngươi chột dạ?
Vương Khả không để ý đến Xà Vương, mà là nhìn về phía Giới Sắc:
- Đường chủ, ngươi bớt giận, tiểu xà này, đừng bẩn tay của ngươi, ta có thể cam đoan với ngươi, tiểu xà này xong đời, đến, giảm nhiệt, ngồi xuống nhìn xem! Nhìn nó chết bao nhiêu thảm!
Vương Khả lấy một cái ghế làm bằng bảo thạch ra khỏi vòng tay, đặt ở trước mặt Giới Sắc, cái ghế này này mới tìm được trong bí cung của Điền Chân, rất đáng tiền, Vương Khả hiện tại lấy ra để Giới Sắc ngồi.
Nhìn cái ghế sáng mù mắt, Giới Sắc và Xà Vương choáng váng, ngươi muốn nháo cái gì?
Chúng ta đang cãi nhau, kém một bước sẽ đánh nhau, ngươi lấy ra một cái ghế làm gì?
- Đến, ngồi, tin tưởng ta, không cần ngươi động thủ, tiểu xà này sẽ rất thảm, ngài ngồi xuống nghỉ ngơi một chút!
Vương Khả ân cần nói.
Giới Sắc: …
Ta muốn nhìn ngươi làm gì? Mẹ nó, ta ngồi lên, Xà Vương sẽ bị dọa sợ sao?
Mang theo không hiểu, Giới Sắc chậm rãi ngồi xuống, ngồi trên ghế, nhìn Xà Vương đối diện đang choáng váng.
- Vương...
Xà Vương gào lên.
- Gọi ta là Huyết Bào Lão Tổ!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Tốt, Huyết Bào Lão Tổ, ha ha ha, ngươi cho rằng, ngươi làm như vậy là có thể doạ ta? Không có khả năng, nếu như hắn là Sắc Dục Thiên, hoặc là Sắc Dục Thiên thời kỳ toàn thịnh, không có khả năng tính tình tốt như vậy, ta có thể trở thành Xà Vương, vẫn phải có năng lực phân tích! Ta hiện tại sẽ ăn các ngươi!
Xà Vương trợn mắt nói.
Vương Khả cũng không có e ngại, mà là chậm rãi đeo cái mũ của mình lên.
- Ngươi làm gì? Huyết Bào Lão Tổ?
Xà Vương khó hiểu nói.
Ta muốn ăn ngươi, ngươi chụp mũ làm gì?
- Khụ khụ, vừa rồi bão cát vào trong miệng, đang bị sặc, mang mũ, chống bụi!
Vương Khả nói.
Xà Vương: …
Bão cát thổi ngươi câm sao? Ngươi đang chơi ta?
- Huyết Bào Lão Tổ, ngươi tự tìm, ta hiện tại sẽ giết chết ngươi!
Xà Vương lại bò lên phía trước.
- Không còn kịp rồi, bọn thuộc hạ của đường chủ đến! Xà Vương, ngươi nhất định phải chết!
Vương Khả khàn khàn nói.
- Đến lúc này, ngươi còn đe dọa ta? Nằm mơ đi, Huyết Bào Lão Tổ, đi chết đi!
Xà Vương gào lên.
- Đến, chính ngươi xem!
Vương Khả chỉ về một phương hướng.
Xà Vương lúc đầu không coi ra gì, nơi xa có tiếng nổ lớn làm Xà Vương giật mình, Xà Vương quay đầu nhìn lại.
Lại nhìn thấy, nơi xa có một đống lớn yêu thú và huyết bào nhân bay thẳng đến.
- Rống!
Lại là hổ yêu, báo yêu, hùng yêu, lão thử yêu, nguyên một đám tốc độ cực nhanh, vác một đám huyết bào nhân lao đến gần.
- Đây là?
Xà Vương ngạc nhiên.
Một đám yêu ma đến gần, lúc đầu khí thế hung hăng, sau khi nhìn thấy cự xà, còn nhìn thấy Giới Sắc ngồi trên ghế, lại đột nhiên biến sắc.
Một đám yêu ma nhìn lên đồ án hoa sen trên bầu trời một chút, đó chính là tín hiệu do Nhiếp Thiên Bá phát ra, đến bây giờ vẫn chưa biến mất triệt để.
Một đám yêu ma cho rằng có người phát hiện Vương Khả, vội vàng mà đến. Nhưng sau khi đến nhìn thấy cái gì? Sắc Dục Thiên ngồi ở chỗ này?