Tử Bất Phàm cười lạnh nói.
- Gặp Sắc Dục Thiên? Ách, cũng tốt!
Vương Khả đáp.
- Đúng rồi, Tử đường chủ, vừa rồi người quốc sư kia, ngươi biết hắn sao?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ngươi làm sao nhìn ra ta biết hắn?
Tử Bất Phàm hiếu kỳ nói.
- Ta xem cầm lông chim màu vàng ngưng tụ ra Như Lai Thần Cước, có chung nguồn gốc với Như Lai Thần Chưởng của hắn, hơn nữa thần cước mạnh hơn, một cước đạp bay cánh tay!
Vương Khả tán thán nói.
Tử Bất Phàm nhìn lông vũ trong tay một chút, lại nhìn thấy, lông chim vàng đã nứt ra một lỗ thủng lớn.
- Hừ, đây là thứ dùng bảo mệnh, dùng một lần, cần tiêu hao rất nhiều linh thạch, mới có thể tu bổ lại!
Tử Bất Phàm tức giận nói.
- Không thể dùng? Chỉ có thể dùng một lần? Còn cần nạp điện mới có thể sử dụng?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ngươi nói nhảm thật nhiều!
Tử Bất Phàm âm thanh lạnh lùng nói.
- Ta nhớ ra rồi, lần trước ở Ma Long đảo, ngươi cũng có thể dùng để chống đối Sắc Dục Thiên, nhưng ngươi không dùng? Kết quả Chu Hồng Y vì cứu ngươi, bị Sắc Dục Thiên đánh trọng thương?
Vương Khả nhớ lại.
- Nếu như ta dùng, làm sao biết rõ Chu Hồng Y sẽ cứu ta!
Tử Bất Phàm đắc ý nói.
- Tâm nữ nhân như mò kim đáy biển! Ngươi vì thăm dò tâm ý của Chu Hồng Y, ngươi cố ý không cần Như Lai Thần Cước?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Hừ!
Tử Bất Phàm hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không muốn trả lời.
- Đúng rồi, Tử đường chủ, người quốc sư kia, có phải cũng quen biết ta không?
Vương Khả hỏi.
- n? Ngươi làm sao nghĩ như vậy?
Tử Bất Phàm híp mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Ta thấy các ngươi đối thoại vừa rồi, giống như quốc sư đang ẩn giấu cái gì đó, cũng chỉ có ngươi biết? Vừa rồi thả chúng ta đi, mặc dù có công lao của Như Lai Thần Cước, nhưng, ta cảm giác, hắn thả chúng ta đi, chủ yếu chính là muốn ngươi ngậm miệng lại? Hơn nữa, hắn ngăn cản chúng ta, là vì lưu ta lại? Cho nên, ta nghĩ hẳn là người quen biết chúng ta?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Hừ, ngươi lúc nào cũng khôn vặt!
Tử Bất Phàm cười lạnh nói.
- Ha ha, đa tạ Tử đường chủ khen ngợi!
Vương Khả lập tức cười nói.
Tử Bất Phàm: …
Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đang khen ngươi? Ta đang châm chọc ngươi, ngươi nghe không hiểu sao?
- Chúng ta là người quen, lại có đồ vật như đồ của Như Lai phật tổ, chẳng lẽ, hắn đến từ Tử Trọng Sơn?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Tử Bất Phàm: …
- Thế nhưng mà, chẳng phải Tử Trọng Sơn đã bị Ma Tôn đánh trọng thương hay sao?
Vương Khả nhíu mày nghi ngờ.
- Là đệ nhất đường chủ!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Ma giáo đệ nhất đường chủ?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Hừ!
Tử Bất Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Làm sao, làm sao còn có chuyện này? Đệ nhất đường chủ là đại lão Ma giáo a, hắn lại giả mạo hoà thượng Độ Huyết Tự? Vì sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Trên đường bị Tử Bất Phàm mang theo bay lên trời, Vương Khả suy nghĩ rõ ràng! Vì sao đệ nhất đường chủ phải giả mạo cao tăng Độ Huyết Tự!
Vì thuận tiện làm việc!
Đệ tử chính đạo cho rằng hắn là cao tăng Độ Huyết Tự, tự nhiên không người đến tìm phiền toái. Về phần đệ tử Ma giáo? Kẻ nào không có mắt đi gây sự với đệ nhất đường chủ?
Tự nhiên, đệ nhất đường chủ cũng thanh tĩnh!
- Tử đường chủ, ngài biết rõ đệ nhất đường chủ ở Chu Kinh làm gì không?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Còn có thể làm gì? Muốn đoạt di sản bảo vật của Sắc Dục Thiên mà thôi, đáng tiếc, đến bây giờ vẫn không có tìm được, buồn cười!
Tử Bất Phàm cười lạnh nói.
- Di sản của Sắc Dục Thiên, bảo vật?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Vừa vặn, đợi chút nữa nhìn thấy Sắc Dục Thiên, ngươi hỏi giúp ta một chút, hắn có bảo vật gì! Thế mà lại có thể làm đệ nhất đường chủ ủy thân ở tại vương cung Đại Chu!
Tử Bất Phàm có vẻ ngạc nhiên.
- Tốt, Tử đường chủ, việc này giao cho ta!
Ánh mắt Vương Khả lập tức sáng lên.
Bảo vật? Các ngươi ưa thích, ta cũng ưa thích! Hỏi một chút cũng không mất khối thịt nào, nói không chừng ta có thể nhặt đại tiện nghi thì sao?
Vương Khả hưng phấn, Tử Bất Phàm lại lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Vương Khả:
- Ngươi không sợ sao?
- Sợ cái gì?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Sợ ta giết ngươi!
Tử Bất Phàm cổ quái nói.
Vương Khả nhìn Tử Bất Phàm một chút, ta sợ sao? Ta có Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm hộ thể, ngươi giết ta, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm sẽ tự động phản kích, ta sợ cái gì?
Nhưng mà, Tử Bất Phàm ngươi đã hỏi, ta tự nhiên không thể làm bộ thờ ơ, đường chủ người ta không muốn mặt mũi đấy!
- A! Ta rất sợ, Tử đường chủ, ngươi đừng có giết ta!
Vương Khả lập tức giả vờ hoảng sợ.
Tử Bất Phàm: …
Ngươi có thể biểu diễn càng giả hơn một chút hay không? Cho rằng ta ngu si hay sao?
- Im miệng!
Tử Bất Phàm trợn mắt.
- Ách!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, nhìn ra bất thiện trên Tử Bất Phàm mặt, lập tức cười khổ nói:
- Thật xấu hổ, mới vừa rồi không có cảm xúc, có khả năng còn xốc nổi! Xin lỗi, xin lỗi!
- Ngươi miệng lưỡi trơn tru với ta? Hừ, đợi chút nữa sẽ làm ngươi khóc thét!
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Tử đường chủ, ta cũng nhìn quen như vậy nên mới yên tâm với ngươi! Việc này không thể trách ta! Dung mạo ngươi hiền hòa như vậy, ta rất khó lộ ra vẻ mặt sợ hãi!
Vương Khả lập tức cười khổ nói.
Tử Bất Phàm mặt lạnh, cũng không để ý tới Vương Khả, nói chuyện với tên hỗn đản này sẽ tức giận. Lão nương là đường chủ Ma giáo giết người như ngóe, ngươi nói ta hiền hòa?
Hai người bay trong mây một lúc, đã thấy nơi xa bão cát trùng thiên, xem ra đã tới sa mạc.
- Đây là phía tây Đại Chu, biên giới phàm nhân, Trần Mạc?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ngươi rất quen thuộc nơi này?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Đương nhiên rồi, đây chính là đại sa mạc hàng năm bị gió cát che phủ, nghe nói Độ Huyết Tự nằm trong sa mạc này, hơn nữa nghe thấy trong đại sa mạc này có rất nhiều yêu thú! Giống như Chướng Hải, hoàn cảnh cực đoan ác liệt sẽ có yêu nghiệt!
Vương Khả lập tức nói ra.
Tử Bất Phàm mang theo Vương Khả đáp xuống.
Chỉ thấy ranh giới Trần Mạc có một khách sạn nhỏ.