Thử Vương cả kinh kêu lên.
Thử Vương đứng dậy, lần thứ hai nhào về phía Bất Giới hòa thượng.
- Tự tìm cái chết!
Cung Vi trợn mắt ngăn ở trước mặt.
- Oanh!
Hai người đối quyền lần thứ hai, trùng kích to lớn, dẫn đến đất đá tung bay, Thử Vương bị đánh bay ra ngoài lần nữa.
Nơi xa, quốc sư, Chu vương cũng quay đầu nhìn lại, Huyết Bào Lão Tổ bị pháp tướng Như Lai phật tổ bắt giữ cũng trợn mắt quát:
- Thử Vương, ngươi làm gì thế? Tới cứu ta đi!
Nhưng, Thử Vương làm như không nghe thấy, liều mạng phóng tới Bất Giới hòa thượng.
- Lực lượng yêu thú? Hừ, lực lượng của lão nương còn lớn hơn yêu thú, còn dám tới! Tự tìm cái chết!
Cung Vi quát.
- Rống!
Thử Vương rống to một tiếng.
- Oanh!
Một người một chuột va chạm lần nữa, mà Bất Giới hòa thượng vẫn trốn sau lưng Cung Vi.
Hai phương đại chiến, cực kỳ dữ dội.
- Ai? Ai? Tử đường chủ, ngươi làm gì? Tử đường chủ, ngươi làm gì thế? Ta là vô tội!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Lại là Tử Bất Phàm nhìn ra bốn phía hỗn loạn, lấy tay đè ép bả vai Vương Khả, giống như dùng bí pháp giam cầm Vương Khả, mang theo Vương Khả bay lên trời.
- Dừng lại!
Cung Vi tức giận nói.
Thế nhưng, Thử Vương không ngừng lao về phía Bất Giới hòa thượng, cho nên Cung Vi không thể ra tay cứu Vương Khả.
- Ha ha ha, yên tâm, ta sẽ không giết Vương Khả! Đi với ta một chuyến, hảo hảo nói cho ta nghe một chút, Thiểm Điện Thần Tiên của ta đang ở đâu?
Tử Bất Phàm cười to nói.
Tử Bất Phàm mang theo Vương Khả xông lên trời, căn bản không quản bốn phía hỗn loạn.
Lúc bay qua pháp tướng Như Lai phật tổ, quốc sư đột nhiên híp đôi mắt lại.
- Vương Khả? Ngươi không thể mang đi!
Quốc sư trầm giọng nói.
Sau tiếng nói, quốc sư chắp tay trước ngực, liền thấy pháp tướng Như Lai phật tổ, một Như Lai Thần Chưởng khác bắt lấy Tử Bất Phàm và Vương Khả.
Vương Khả bị Tử Bất Phàm bắt giữ, sắc mặt cứng đờ:
- Quốc sư này muốn cứu ta hay muốn báo thù?
- Đương nhiên là tính sổ với ngươi, Vương Khả, kẻ thù của ngươi không ít nha!
Tử Bất Phàm cười lạnh nói.
- Vậy làm sao bây giờ, chúng ta sắp bị Như Lai Thần Chưởng bắt được!
Vương Khả lo lắng nói.
Tử Bất Phàm lại nhìn chằm chằm quốc sư:
- Ta không nghĩ vạch trần ngươi, nhưng, ngươi tốt nhất đừng ngăn cản ta!
- Hừ!
Quốc sư hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tình nguyện.
Như Lai Thần Chưởng tiếp tục đánh tới, giống như đập con ruồi, muốn bắt lấy hai người.
- Ngươi cho rằng ta không biết nguyên thần pháp tướng của ngươi xuất phát từ nơi nào sao? Tránh ra!
Tử Bất Phàm quát lớn.
Tiếng quát vang lên, lòng bàn tay Tử Bất Phàm bỗng nhiên xuất hiện một lông vũ màu vàng, trên lông vũ có một kim phù chữ 'Vạn'.
Tử Bất Phàm quát tháo, đáng tiếc, quốc sư không xem ra gì, Như Lai Thần Chưởng sắp bắt lấy hai người.
- Ngươi bức ta, mở!
Tử Bất Phàm gào to, thôi động lông vũ màu vàng trong tay.
Chỉ thấy lông chim vàng bỗng nhiên sinh ra vô số kim quang, tiếp theo hóa thành một cái chân to lớn. Đúng, chính là một bàn chân kim quang lóa mắt khổng lồ, bỗng nhiên đón lấy Như Lai Thần Chưởng.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Như Lai Thần Chưởng ứng thanh mà quay về, lông chim vàng lại biến thành bàn chân khổng lồ.
- Như Lai Thần Cước?
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Tử Bất Phàm.
Ngươi cũng thôi động ra bàn chân, giống như đúc pháp tướng Như Lai phật tổ. Các ngươi là cùng một hệ?
- Ngươi cũng có một lông vũ màu vàng?
Quốc sư kinh ngạc nói.
- Ngươi quên ta đến từ chỗ nào sao?
Tử Bất Phàm trợn mắt nói.
- Hừ, Kim Ô Tông? Tốt, tốt, tốt!
Quốc sư hừ lạnh một tiếng, cũng không cản nữa.
Tử Bất Phàm cũng không để ý, lập tức mang theo Vương Khả xông lên trời, bay mất.
- Hồng Liên huyết bạo!
Huyết Bào Lão Tổ đột nhiên gầm lên giận dữ.
- Oanh!
Chỉ thấy, pháp tướng Như Lai phật tổ xuất ra một bàn tay, Huyết Bào Lão Tổ bỗng nhiên tự bạo.
Tự bạo hoá thành huyết tiễn bắn ra khắp bốn phương tám hướng.
Pháp tướng Như Lai phật tổ nắm lại nhưng không bắt được cái gì.
- Hừ, liều mạng tự bạo lưỡng bại câu thương? Đáng tiếc, ngươi không gây thương tổn đến pháp tướng của ta!
Quốc sư hừ lạnh một tiếng.
- Thử Vương, ngươi còn muốn chết không?
Quốc sư vừa nghiêng đầu.
- Oanh!
Thử Vương lần thứ hai bị Cung Vi đánh bay ra ngoài, hoảng sợ liếc nhìn quốc sư, quay đầu biến mất ở nơi xa.
Đại chiến kết thúc, lưu lại một vùng phế tích khắp quảng trường Phật Đầu.
Cung Vi thủ ở trước mặt Bất Giới hòa thượng, trong mắt kinh nghi bất định nhìn về phía quốc sư.
Quốc sư chắp tay trước ngực, sau lưng Như Lai phật tổ pháp tướng trong nháy mắt thu vào, giống như rút về quốc sư thể nội một dạng.
- A di đà phật, bần tăng chỉ là muốn gặp thánh tăng một lần, lại chẳng ngờ hôm nay loạn như thế? Thôi, đại vương, chúng ta hồi cung?
Quốc sư nhìn về phía Chu vương.
- Tốt, tốt, nghe quốc sư, nghe quốc sư!
Chu vương hoảng sợ nói.
Như thế, trong hỗn loạn, một đám tướng sĩ lại đến đây, hộ tống quốc sư và Chu vương hồi cung.
Đệ tử chính đạo cứu dân chúng chung quanh, cả đám đều mờ mịt.
- Vừa rồi, Như Lai phật tổ sau lưng quốc sư là thế nào?
- Như Lai phật tổ? Chẳng lẽ quốc sư là Như Lai phật tổ chuyển thế?
- Thánh tăng thì sao? So với quốc sư, người nào lợi hại hơn?
- Nói nhảm, đương nhiên là quốc sư lợi hại, quốc sư là Như Lai phật tổ chuyển thế, thánh tăng chỉ là đệ tử Địa Tạng Vương chuyển thế!
- Chúng ta hiểu lầm quốc sư!
- Thánh tăng, chúng ta còn phải triều bái không?
- Thánh tăng siêu độ vong linh, ta triều bái thánh tăng!
- Cho dù quốc sư không phải Như Lai phật tổ chuyển thế, cũng được Như Lai phật tổ phù hộ, ta bái quốc sư!
Trong hỗn loạn, bách tính trải qua phân tích mọi việc. Mà đệ tử tiên môn lại lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Một trận đại hỗn chiến, không ai đạt được thứ mình muốn, không, có lẽ Tử Bất Phàm chiếm được.
Tử Bất Phàm lôi kéo Vương Khả bay lên trời, phóng vào trong tầng mây.
- Tử đường chủ, ngài bắt ta làm gì? Có chuyện gì cứ nói rõ ràng đi!
Vương Khả lo lắng nói.
- A, ngươi đúng là tiểu giảo hoạt, có chuyện nói rõ ràng? Chớ nóng vội, đến địa phương của ta, chúng ta từ từ nói, ngươi không phải muốn gặp Sắc Dục Thiên sao? Đi, ta dẫn ngươi đi gặp hắn!