- Ách? Tử đường chủ, ngươi ở trong khách sạn tàn phá này? Sau này ta sẽ nhờ ngươi sửa chữa giúp ngươi và xây dựng mấy cái cung điện, giúp ngươi hưởng thụ một chút?
Vương Khả nịnh nọt Tử Bất Phàm.
Tử Bất Phàm không để ý đến.
Mà là mang theo Vương Khả dậm chân tiến vào trong khách sạn nhỏ.
Vừa vào trong đó, Tử Bất Phàm nhẹ nhàng vừa gõ, lòng đất khách sạn nhỏ bỗng nhiên mở ra một lỗ hổng, lộ ra địa cung to lớn phía dưới.
Tử Bất Phàm mang theo Vương Khả tiến vào trong địa cung, lối vào cũng đóng lại.
Địa cung mặc dù dưới đất, lại có sân vườn, ánh nắng chiếu xuống khá là sáng tỏ, hơn nữa có pháp bảo tiến hành thông gió, cho nên không khí rất mát mẻ, còn có rất nhiều thực vật sinh trưởng ở đây.
- Tê! Tử đường chủ, ta nói sai, thì ra khách sạn nhỏ chỉ là công sự che chắn, ngươi xây dựng địa cung dưới lòng đất, thật thông minh! Thật ẩn nấp!
Vương Khả sợ hãi nói.
- Đây không phải địa phương của ta!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- A?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Lại nhìn thấy Tử Bất Phàm mang theo Vương Khả đi tới đại điện giữa cung điện dưới lòng đất. Trong đại điện có một nam tử đang ngồi khoanh chân.
- Điền Chân?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Lại nhìn thấy, Điền Chân khoanh chân chữa thương mở mắt ra, lập tức thấy được Tử Bất Phàm và Vương Khả.
- Bất Phàm, ngươi bắt được Vương Khả? Bắt thế nào?
Điền Chân kinh ngạc nói.
Ta bắt bao nhiêu lần đều không bắt được, ngươi mới vừa đi ra đã bắt được?
- Gọi ta là Tử Bất Phàm, Điền Chân, chúng ta không có thân cận như vậy! Hơn nữa, ngươi là chính đạo, ta là ma đạo, ngươi ta không có quen như vậy.
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Mặc kệ ngươi trở thành cái gì, ngươi chính là sư muội của ta, đương nhiên, sư muội của ngày xưa cũng là sư muội! Bất phàm, mặc dù ngươi phản bội Kim Ô Tông, nhưng, ta là mãi mãi cũng sẽ nhận ngươi!
Điền Chân lộ ra dáng dấp si tình.
Tử Bất Phàm lạnh lùng liếc nhìn Điền Chân, cũng không để ý ánh mắt thân thiết của Điền Chân.
Vương Khả trừng to mắt:
- Tê, thì ra là thế, ta nói tại sao Điền Chân lại gây sự với ta, Tử đường chủ, hắn vì nịnh nọt ngươi!
- Im miệng!
Tử Bất Phàm trợn mắt nhìn Vương Khả.
Điền Chân cũng trợn mắt nhìn Vương Khả:
- Hừ, Vương Khả, ngươi cuối cùng vẫn bị bắt! Muốn gặp ngươi, thật không dễ dàng!
Vương Khả lại nhìn về phía Điền Chân:
- Ngươi tìm ta có cái gì không dễ dàng? Tùy thời có thể tìm ta? Cần cần mỗi lần đều gây sự với ta không?
- A, đến địa cung bí mật của ta, ngươi còn mạnh miệng?
Điền Chân lạnh lùng nói.
- Ta nói chính là sự thật, ngươi có chuyện gì, chúng ta không thể ngồi xuống nói hay sao? Mỗi lần gây ra động tĩnh lớn như vậy! Ta còn không biết ngươi muốn làm gì!
Vương Khả mặt đen lại nói.
Điền Chân: …
Ngươi nguyện ý ngồi xuống nói chuyện với ta sao? Lần nào ngươi cũng giống như con lươn.
- Đúng rồi, tìm mật thất cho ta! Kim vũ mao của ta bị đệ nhất đường chủ trọng thương, lực lượng bên trong đã tiêu hao hết, ta muốn tu bổ một lần!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Tốt, bên này, đi theo ta!
Điền Chân lập tức nhiệt tình nói.
- Tử đường chủ, làm sao tu bổ lông vũ kia?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Tu bổ một lần, một trăm vạn cân linh thạch! Tự động tu bổ!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Tê, chỉ đá ra một cước liền tiêu mất một trăm vạn cân linh thạch, đó không phải là lông chim vàng, đó là đại gia!
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Hừ! Lại không phải ngươi xuất tiền, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!
Tử Bất Phàm trợn mắt nhìn Vương Khả.
- Ta ra, ta ra, một trăm vạn cân linh thạch mà thôi!
Điền Chân lại lập tức nhiệt tình nói.
Tử Bất Phàm nhìn Điền Chân một chút, cuối cùng không có cự tuyệt.
Vừa nói, nhiệt tình dẫn Tử Bất Phàm tới một chỗ, nơi đó có đại điện, đại điện mở ra, Điền Chân nhanh chóng lấy ra một trăm vạn cân linh thạch đặt trong đó.
- Làm tình báo, đúng là chó nhà giàu, thật có tiền, nói cho thì cho!
Vương Khả lập ghen tỵ đỏ mắt nói.
Điền Chân trợn mắt nhìn Vương Khả. Ngươi mới là chó nhà giàu! Ngươi là lường gạt!
Liền thấy, Tử Bất Phàm lấy tay cầm lông chim vàng ‘Như Lai Thần Cước’ đặt vào trong đó.
- Ông!
Đột nhiên, lông chim vàng nhanh chóng hấp thu linh khí trong đại điện, giống như đang thôn phệ linh thạch, chỉ thấy linh thạch đang thu nhỏ.
- Sư muội, kim vũ của ngươi là cây lớn nhất trong Kim Ô Tông hiện nay, lần này tiêu hao toàn bộ năng lượng, chắc hẳn không thể tu bổ trong thời gian ngắn!
Điền Chân lập tức lấy lòng nói.
- Vậy tu bổ trước!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Được rồi!
Điền Chân đóng cửa điện, để kim vũ tự động hấp thu linh khí trong linh thạch.
Vương Khả nhìn thấy Điền Chân ân cần, vẻ mặt biến thành cổ quái, đây chính là liếm chó trong truyền thuyết? Điền Chân này thật thê thảm!
- Hiện tại, chúng ta nên nói chuyện, Vương Khả, Thiểm Điện Thần Tiên của sư muội ta đâu? Hừ, ta mấy lần tìm ngươi, đều để ngươi chạy, lần này, ta xem ngươi chạy chỗ nào!
Điền Chân lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.
- Ngươi muốn Thiểm Điện Thần Tiên? Ngươi cũng không nói với ta! Ngươi nói muốn tìm về Thiểm Điện Thần Tiên giúp Tử đường chủ, ta đã sớm cho ngươi, ngươi không nói, ngươi trách ta làm gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
Điền Chân: …
Mẹ nó, ngươi đánh rắm! Ta nói với ngươi, ngươi sẽ cho?
Ngươi nhìn thấy mình bị bắt, không chỗ để trốn, mới nói đường hoàng như vậy a?
- Tử đường chủ, ngươi thấy chưa, Điền Chân đến bây giờ không nói với ta hắn muốn Thiểm Điện Thần Tiên, bằng không, cũng không gây ra hiểu lầm lớn như thế!
Vương Khả nhìn sang Tử Bất Phàm.
Tử Bất Phàm mặt đen nhìn về phía Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi còn muốn thế nào?
- Người nào nói, Tử đường chủ lên tiếng, ta làm sao có thể không cho? Lúc trước, chúng ta tại Trấn Ma Tự, không phải nói xong sao? Đến, Tử đường chủ, ngài xem nhìn, đây là Thiểm Điện Thần Tiên của ngài, ta đoạn thời gian trước đoạt được trong tay Mạc Tam Sơn, luôn luôn muốn tìm một cơ hội trả lại cho Tử đường chủ! Ngài xem, ta bảo dưỡng thế nào! Đương nhiên, nếu có tỳ vết, vậy khẳng định là Mạc Tam Sơn hủy hoại!
Vương Khả lập tức lấy ra một cái rương.
Tử Bất Phàm nhìn vẻ mặt không biết xấu hổ của Vương Khả, mẹ nó, ngươi cướp từ trong tay Mạc Tam Sơn tới cho ta?