Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Bất Giới hòa thượng:
- Hắn bị bệnh tâm thần phân liệt, là ngươi dạy sao?
- A di đà phật, là chính hắn chọn! Tu Phật tức là tu tâm! Trấn áp tâm ma, liền có thể đạt phật đạo quả! Hắn làm một đại sự! Một khi hắn triệt để trấn áp tâm ma, thành tựu tương lai của hắn nhất định còn cao hơn ta!
Bất Giới hòa thượng giải thích.
Vương Khả mặt đen lại:
- Thành tựu tương lai, chính là chứng ép buộc thêm bệnh tâm thần phân liệt? Bất Giới hòa thượng, ngươi quá biết hại người đấy! Không, là hại đồ đệ nha.
Bất Giới hòa thượng: …
Ngươi biết hay không, đây là hành trình tu tâm, cái gì mà hại người!
Thời điểm ba người nói chuyện phiếm, bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiện bên ngoài đại điện.
- Người nào? Ngươi vào bằng cách nào? Vì cái gì trận pháp không có cảnh cáo?
Đệ tử Vương gia bên ngoài cả kinh kêu lên.
Vương Khả ba người nhìn về phía ngoài điện, nhìn thấy một nữ tử áo tím đang đứng ngoài điện.
- Tử Bất Phàm?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- A, Vương Khả, ngươi thật biết gây sự, lúc này mới bao lâu? Ngươi lại tạo ra một thánh tăng?
Tử Bất Phàm đứng ở ngoài điện ngạc nhiên nói.
Vương Khả phất phất tay với đệ tử Vương gia đang vây lại, bảo bọn chúng đi xuống trước.
- Lại là ngươi?
Cung Vi trợn mắt.
Tử Bất Phàm cũng kinh ngạc nhìn về phía Cung Vi, Cung Vi lúc này dịch dung thành đại hán râu cá trê, nhìn qua rất thô kệch, nhưng mới vừa rồi nói chuyện với Vương Khả, không có thay đổi âm thanh, vẫn là giọng của Cung Vi, giọng nữ tử.
Đại hán râu cá trê, phát ra giọng nói của nữ tử nhu nhược?
- Ngươi, ngươi chính là nương nương khang?
Gương mặt Tử Bất Phàm co giật.
- Cái gì nương nương khang, ngươi mới là nương nương khang!
Cung Vi tự nhiên không yếu thế.
- Tự tìm cái chết!
Tử Bất Phàm trợn mắt, nàng muốn ra tay giáo huấn đại hán râu cá trê trước mặt.
- Tử đường chủ bớt giận, Tử đường chủ bớt giận, người một nhà, người một nhà!
Vương Khả lập tức tiến lên hoà giải.
- Ai người mình với nàng? Vương Khả, nàng là tà ma? Tại sao ta lại là người nhà với nàng ta?
Cung Vi trợn mắt.
- A? Lại là một nương nương khang chính dạo?
Tử Bất Phàm trợn mắt nói.
- Tốt rồi, tốt rồi, hai vị, có thể cho ta mặt mũi hay không? Tốt xấu gì đây cũng là chùa miếu do ta và thánh tăng chế tạo ra! Các ngươi xem, thánh tăng đều bị các ngươi dọa sắc mặt trắng bệch đấy!
Vương Khả lập tức buồn bực nói ra.
Quả thật là đồng tính đẩy nhau sao? Hai người mới vừa gặp mặt, còn chưa nói trọng điểm đã cãi vã? Vì sao?
- Thánh tăng bị doạ sắc mặt trắng bệch?
Hai nữ nhìn về phía thánh tăng.
- Không liên quan đến ta, các ngươi đánh nhau đi, ta không ngại!
Thánh tăng giang tay ra.
Hắn vừa buông tay, dung mạo huỷ dung xuất hiện, hai nữ nhân rùng mình. Mẹ nó, thật là buồn nôn! Hai nữ không tự chủ khẽ run rẩy, sau đó nghiêng đầu đi.
- Tử đường chủ, ngọn gió nào thổi ngài đến? Đến nghỉ ngơi một chút, uống chén trà, ngồi xuống từ từ nói!
Vương Khả tò mò hỏi.
Tử Bất Phàm biểu tình cổ quái nhìn về phía Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi thật không biết sợ?
- Sợ? Sợ cái gì?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Hừ, Điền Chân đã nói cho ta biết, hắn vài ngày trước nhìn thấy Thiểm Điện Thần Tiên của ta ở chỗ của ngươi! Thiểm Điện Thần Tiên không ở trên người Mạc Tam Sơn, là bị ngươi cầm? Đúng hay không!
Tử Bất Phàm trợn mắt hỏi.
- Điền Chân? Tử đường chủ, ngài là đại lão Ma giáo, hắn là đại lão chính đạo, chính ma bất lưỡng lập, một đại lão chính đạo nói với ngài, sao ngài có thể tin tưởng?
Vương Khả lập tức thề thốt phủ nhận.
Chính ma bất lưỡng lập?
Lời này nói từ miệng người khác thì thôi đi, từ trong miệng Vương Khả nói ra, ngươi không cảm thấy ngượng hay sao?
Đại điện Trấn Ma Tự!
Vương Khả thề thốt phủ nhận mình cầm Thiểm Điện Thần Tiên, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tử Bất Phàm.
- Vương Khả, Điền Chân không có khả năng gạt ta! Ngươi có trả Thiểm Điện Thần Tiên lại cho ta hay không, bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi!
Tử Bất Phàm lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.
- Vì sao Điền Chân không thể lừa ngươi?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ngươi chớ quan tâm vì sao, hừ, ngươi đừng bức ta tự mình động thủ!
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Tử đường chủ, ngươi trước bớt giận, ngươi nghe ta nói đã! Điền Chân, đầu óc hắn có bệnh! Ngươi phát hiện không?
Vương Khả cau mày nói.
- Điền Chân, đầu óc có bệnh?
Tử Bất Phàm nhíu mày.
- Đúng vậy, ta không biết rõ hắn nói với ngươi cái gì, nhưng, từ khi ta rời khỏi Long Tiên trấn đến nơi này, Điền Chân không ít lần gây phiền phức cho ta! Mỗi lần đều nói muốn tâm sự với ta, mỗi lần ta chờ hắn, hắn đều không đến! Ta cũng không biết vì sao! Lần trước ở Thanh Kinh cũng vậy, ta nói với Ma Tôn bên cạnh hắn, bảo hắn đừng nhảy nhót, có chuyện gì, có thể tự mình tâm sự với ta, hắn nhất định phải khuyên ca ca của ngươi đi gây sự với Ma Tôn, kết quả còn hại chết ca ca của ngươi, ngươi biết việc này không?
Vương Khả hỏi.
Tử Bất Phàm mặt đen lại, chuyện ở Thanh Kinh đã sớm truyền ra trong thời gian gần đây, ta làm sao có thể không biết?
- Ta nói với Ma Tôn ở bên cạnh hắn, hắn còn không tin tà mang theo ca ca ngươi Tử Trọng Sơn đi đánh nhau, ngươi nói, đầu óc hắn có bị bệnh hay không?
Vương Khả hỏi.
Tử Bất Phàm: …
- Có lời gì, không thể hảo hảo tâm sự? Có hiểu lầm gì cứ bảo hắn tới tâm sự với ta! Hắn khăng khăng không nghe! Hắn trước mấy ngày tới tìm ta, cũng không biết muốn biểu diễn cái gì, sau khi giày vò một lúc, dưới hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, hắn tự mình thổ huyết, toàn thân bị thương! Ta không ngăn cản được, ngươi nói, đầu óc có bị bệnh hay không?
Vương Khả hỏi.
Tử Bất Phàm: …
Chuyện mấy ngày trước, Tử Bất Phàm cũng hỏi dò, nghe được tin tức, lại là Điền Chân khinh nhờn thần linh, bị trời phạt. Mẹ nó, chuyện này, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng?
- Còn nữa một lần, chỉ sợ ngươi còn chưa biết, Điền Chân chạy đến trước mặt chúng ta, bảo người ta đánh hắn một quyền, đậu đen rau muống, loại yêu cầu này, ta lần đầu tiên nhìn thấy!
Vương Khả cả kinh nói.
- Chạy trước mặt ngươi, bảo người ta đánh hắn một quyền?