Đây chính là thánh tăng nhận định Tiền Chôn Theo Người Chết, không phải chỗ nào cũng có thể mua được.
Giờ phút này, thì có một nữ tử, dùng các loại tiền tài nhân gian mua một tấm Tiền Chôn Theo Người Chết, hiện tại đang được các đệ tử Vương gia giới thiệu.
Nữ tử này không phải người khác, lại là tam đường chủ Ma giáo, Tử Bất Phàm!
Tử Bất Phàm cầm Tiền Chôn Theo Người Chết, vẻ mặt đầy cổ quái:
- Vương Khả này, biết kiếm tiền như vậy? Thứ đồ chơi này, bán quá mắc?
- Vị cô nương này, ngươi không nên coi thường tiền giấy ngân hàng thiên địa, đây chính là thứ thánh tăng chỉ định, ngươi xem, nơi này còn nữa thánh tăng ký tên!
Đệ tử Vương gia bán Tiền Chôn Theo Người Chết chỉ dẫn.
Nhìn một lằn ngang màu đỏ trên Tiền Chôn Theo Người Chết.
- Thứ này gọi là kí tên?
Tử Bất Phàm mặt đen lại.
- Thánh tăng mỗi ngày có không biết bao nhiêu việc, nào có thời gian nhất viết từng chữ lên? Hắn vung một bút cũng phí không ít thời gian của hắn, ngươi chỉ nhận được một phần trong chữ ký của thánh tăng mà thôi!
Đệ tử Vương gia giải thích.
Tử Bất Phàm mặt đen lại, ngươi đang xem ta là con khỉ sao?
Tử Bất Phàm đang muốn nổi giận.
- Bành!
Đột nhiên một nắm đấm đánh đệ tử Vương gia ngã nhào xuống mặt đất.
Tử Bất Phàm:...
Ta còn chưa động thủ đấy, ai cướp trước mặt ta?
Lại nhìn thấy một đại hán khôi ngô xuất hiện, bộ mặt đỏ hồng, có bộ râu hình chữ bát.
Đại hán râu cá trê một cước đạp đệ tử Vương gia dưới chân:
- Mẹ nó, ta nói với các ngươi bao nhiêu lần, ta không mua tiền giấy quỷ này, các ngươi còn liên tục giới thiệu. Lão tử hỏi các ngươi, lão hoà thượng kia đâu?
- Đại gia, đại gia, ngài không mua thì không mua, tại sao còn đánh người chứ?
Một đám đệ tử Vương gia lập tức tiến lên.
- Chớ nói nhảm với ta, hòa thượng kia đâu?
Đại hán râu cá trê trợn mắt nói.
- Hoà thượng gì? Phía trước có một đống lớn kìa, ngươi xem! Chính ngươi đi tìm đi!
Đệ tử Vương gia lo lắng chỉ một đống hòa thượng nơi xa.
- Phi, không phải bọn họ, bọn họ là mới tới! Ta nói là hoà thượng đầu phật, tiệm của các ngươi chiếm vị trí ngủ của hắn đấy!
Đại hán râu cá trê trợn mắt nói.
- Hoà thượng gì? Chúng ta không biết!
Vương gia đệ tử vẻ mặt mờ mịt.
- Chính là hoà thượng rượu thịt suốt ngày chỉ biết hết ăn lại uống, ăn thịt uống rượu, không cần mặt mũi, không biết xấu hổ và hèn mọn! Các ngươi không thấy? Mẹ nó, dám lừa gạt ta, tới đây chơi lớn như vậy! Khốn kiếp!
Đại hán râu cá trê trợn mắt nói.
Đám người vây quanh trố mắt nhìn.
- A di đà phật, vị thí chủ này, Phật môn chúng ta không có dạng tăng nhân như vậy!
Một hoà thượng trên quảng trường không nhìn nổi nên lên tiếng.
Hiển nhiên việc ở nơi này đã hấp dẫn mọi người chủ ý.
Đại hán râu cá trê trợn mắt nhìn hòa thượng kia:
- Đi sang một bên, không có việc của ngươi!
Hòa thượng kia: …
- Làm càn, cửa ra vào của thánh tăng, đây là nơi ngươi có thể quấy rối sao?
Lập tức có hòa thượng kêu lên.
Trong thời gian ngắn, ba hòa thượng lao thẳng tới đây, muốn trả lại một phần yên tĩnh cho nơi này.
Đại hán râu cá trê không thèm để ý, một cước giẫm tên đệ tử Vương gia kia, lại vung nắm đấm.
- Oanh, oanh, oanh!
Ba cái hòa thượng bị đại hán râu cá trê đánh bay ra ngoài, đụng ngã một đám người chung quanh.
- Sư huynh, ngươi thế nào? Ngươi chính là Kim Đan cảnh đấy!
- Sư đệ, sao ngươi bị đánh bay?
- Đại hán này lai lịch thế nào?
Một đám người kêu lên đầy sợ hãi.
Đệ tử Vương gia cũng phát hiện là kẻ khó chơi, lập tức kêu lên:
- Tiền bối thứ tội, chúng ta thật sự không có gặp qua hòa thượng ngươi nói!
- Lẽ nào lại như vậy, lão hòa thượng già không biết xấu hổ, lại chạy đi đâu?
Đại hán râu cá trê lúc này mới dừng tay.
Hiển nhiên, đại hán râu cá trê cũng không phải thật muốn gây phiền toái cho đệ tử Vương gia, mà là lòng nóng như lửa đốt muốn tìm lão hòa thượng.
Vừa nghiêng đầu, phát hiện người chung quanh đã lui lại một đoạn khá xa, dù sao, không ai muốn ăn đấm. Chỉ có Tử Bất Phàm không nhúc nhích, còn đứng bên cạnh.
- Nhìn cái gì vậy? Lại nhìn, ta móc mắt ngươi ra!
Đại hán râu cá trê lườm Tử Bất Phàm.
Mí mắt Tử Bất Phàm co giật một cái, đây là kẻ nào? Dám móc mắt ta? Ngươi tự tìm cái chết hay sao?
- Bắt tiểu tử gây sự lại, đừng quấy nhiễu thanh tĩnh của thánh tăng!
Một hoà thượng bò dậy nói.
- Tốt!
Một đám hòa thượng đồng ý.
- Ầm ầm!
Một đám hòa thượng đánh tới, tiền giấy của đám đệ tử Vương gia bay tứ tung.
- Cẩn thận, đó là tiền giấy thánh tăng ký tên, ôi chao, các ngươi tới đánh khốn nạn cứ đánh khốn nạn, vụng trộm nhét tiền giấy vào ngực làm gì? Nhanh trả lại, trả lại!
- Hỗn đản kia đâu rồi?
...
Bốn phía hỗn loạn tưng bừng, Tử Bất Phàm xụ mặt, không ngừng lui ra phía sau. Trong tay cũng cầm lấy một tấm tiền giấy không trả tiền.
Trong Trấn Ma Tự!
Vương Khả và Bất Giới hòa thượng đang ăn cánh gà nướng trong phòng, bỗng nhiên một đệ tử Vương gia đến đây bẩm báo.
- Ngươi nói cái gì? Đại vương Đại Chu muốn đến Trấn Ma Tự? Hắn tới làm gì?
Bất Giới hòa thượng cả kinh kêu lên.
Bên ngoài có không biết bao nhiêu bách tính và hòa thượng đến đây triều bái bản thân, Bất Giới hòa thượng đang hoảng sợ, sợ bị nhìn thấu, hàng ngày trốn trong Trấn Ma Tự không ra.
Vốn cho rằng có thể được yên ổn, lúc này mới thanh tĩnh mấy ngày, đại vương Đại Chu sắp tới?
- Không chỉ đại vương Đại Chu đến, quốc sư cũng đến! Nói muốn bái kiến thánh tăng, cảm kích thánh tăng siêu độ vong linh của Đại Chu! Hơn nữa, bọn họ đã xuất phát rời khỏi vương cung, cũng cho ngươi tới đây báo sớm, mời thánh tăng nghênh tiếp!
Đệ tử Vương gia giải thích.
Vương Khả và Bất Giới hòa thượng đưa mắt nhìn nhau.
- Làm sao bây giờ?
Bất Giới hòa thượng nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả cũng sờ lên đầu:
- Đại Vương và quốc sư, đều có bệnh sao? Ta lại không đi trêu chọc bọn họ, tại sao bọn họ lại đến gây phiền toái?
- Gây phiền toái?
Bất Giới hòa thượng khiếp sợ.
- Không phải lần trước kết thúc rồi sao, bảo ngươi khai đàn giảng kinh, lần này không nói một tiếng liền đến, không phải gây sự thì là cái gì?
Vương Khả cau mày nói.
- Ách, phải nói cũng nên báo sớm một chút!