Bất Diệt Thần Vương

Chương 572: Có thánh tăng ký tên Tiền Chôn Theo Người Chết




Sắc mặt Bất Giới hòa thượng đầy cổ quái nói.

Vương Khả lườm Bất Giới hòa thượng:

- Ngươi bên nào?

- Vậy chúng ta không gặp?

Bất Giới hòa thượng nhìn về phía Vương Khả.

Vương Khả: …

Người ta là đại vương Đại Chu, toàn bộ Đại Chu đều là của hắn, mặc dù ngươi là thánh tăng, nhưng chỉ là một hòa thượng, lừa gạt hòa thượng khác thì cũng thôi đi, ngươi dám không gặp?

Huống chi, còn nữa một quốc sư lực áp bầy yêu, thực lực ngập trời! Chúng ta đóng cửa không gặp, sẽ không bị bọn họ đập ra khỏi Trấn Ma Tự?

- Thu thập một chút, gặp một lần, đuổi bọn họ đi mau!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Tốt!

Bất Giới hòa thượng buồn bực lau dầu mỡ trên khoé miệng, gật đầu.

Thời điểm hai người thương lượng đối sách, đột nhiên ngoài viện có âm thanh ồn ào vang lên. Giống như có người nào đó đang đánh nhau.

Vương Khả sững sờ:

- Quốc sư đến? Đã đánh nhau? Nhanh như vậy?

- Thuộc hạ ra xem một chút!

Đệ tử Vương gia lập tức ra khỏi đại điện Trấn Ma Tự.

Đệ tử Vương gia xông ra Trấn Ma Tự, rất nhanh tìm hiểu đại khái, vội vàng quay về.

- Gia chủ, có đại hán râu cá trê gây sự ngoài viện, hắn...

Đệ tử Vương gia lo lắng bẩm báo, chỉ nói được một nửa, hắn liền im lặng.

Bởi vì, ở bên cạnh mình, chẳng biết lúc nào có thêm một đại hán, hắn tức giận nhìn kiến trúc Trấn Ma Tự. Vương Khả đứng ở cửa đại điện Trấn Ma Tự, nhìn thẳng lấy đại hán râu cá trê.

- Ngươi đang nói ta sao?

Đại hán râu cá trê nhìn về phía đệ tử Vương gia.

- Đi xuống đi!

Vương Khả phất phất tay.

Đệ tử Vương gia lập tức lui ra.

Vương Khả nhìn vào đại hán râu cá trê giống như quỷ mị tiến vào, sắc mặt trầm xuống, bản thân Trấn Ma Tự, tường viện bốn phía đều có trận pháp đơn giản, mặc dù không cản được người, nhưng, chỉ cần có người tiến vào sẽ báo hiệu, kết quả, trận pháp lại không có chút tác dụng với đại hán râu cá trê trước mặt?

Nguyên Anh cảnh?

Đại hán râu cá trê nhìn hai người trước mặt, trợn mắt:

- Vương Khả, ngươi thật to gan!

- Ách? Ngươi biết ta? Vị đại gia này, ngài là ai thế?

Vương Khả lại sững sờ.

- Ngươi nói ta là ai? Muốn ăn nắm đấm của ta sao?

Đại hán râu cá trê đưa nắm đấm lên.

Nhìn thấy quả đấm kia, ánh mắt Vương Khả đột nhiên sáng lên, gương mặt mừng như điên.

- Cung điện chủ? Ha ha, ha ha ha, rốt cục ta cũng chờ được ngươi rồi! Ngươi để ta tìm thật lâu!

Vương Khả lập tức vẻ mừng như điên.

Sách lược bản thân có hiệu quả, quả nhiên đã hấp dẫn Cung Vi đến đây.

- Ngươi tìm ta?

Đại hán râu cá trê trợn mắt, hắn không hiểu.

Vương Khả lại đi về phía trước, nhìn đại hán râu cá trê trước mặt.

- Cung điện chủ, công phu dịch dung, thật của ngươi thật tốt, ta vừa rồi không nhận ra!

Vương Khả tiến lên muốn xoa bóp ngụy trang trên mặt đại hán râu cá trê.

- Ba!

- Oắt con, tay cũng dám sờ loạn? Chặt tay của ngươi!

Đại hán râu cá trê trợn mắt.

- Ha ha, kích động, kích động, Cung điện chủ đừng nên trách!

Vương Khả lập tức cười nói.

- Hừ, nơi này là ngươi làm? Trấn Ma Tự? Dựa theo lời tướng công ta tạo ra Trấn Ma Tự? Còn nữa, đệ tử thân truyền của Địa Tàng Vương Bồ Tát? Phi, ngươi có mặt mũi tuyên truyền như vậy sao? Lão nương ta ở ngoài ngàn dặm, nhìn thấy truyền đơn, ta đã nhận thấy có khí tức không biết xấu hổ ập vào mặt!

Cung Vi trợn mắt mắng.

- Ha ha, còn không phải là vì muốn gặp ngươi sao! Ngươi đã đến, quá tốt rồi! Thánh tăng cũng không cần lo lắng đề phòng!

Vương Khả lập tức cười nói.

- Thánh tăng? Thánh tăng ở chỗ nào? Ngươi tuyên truyền tướng công ta là thánh tăng? Ngươi có khoác lác hay không? Cho ta xem một chút, người giả mạo tướng công ta có dáng dấp thế nào!

Cung Vi trợn mắt nói.

- A? Vừa rồi thánh tăng còn đi ra với ta, tại sao lại lùi về Trấn Ma Tự?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Cung Vi lộ ra vẻ nghi hoặc, dậm chân trực tiếp bước vào đại điện Trấn Ma Tự. Vừa vào trong đó, quả nhiên thấy thánh tăng ngồi trên bồ đoàn, giống như đang tụng kinh.

- A u, đang chơi trò gì thế?

Cung Vi bị dọa tê cả da đầu, lùi về sau một bước.

Hiển nhiên, thánh tăng bị huỷ dung ba tầng trong ba tầng ngoài, cũng doạ sợ Cung Vi.

- Vị này chính là thánh tăng! May mắn là có hắn, ta mới có thể tìm được ngươi!

Vương Khả giải thích.

- Ngươi tìm hắn từ chỗ nào thế? Ngươi muốn doạ chết ta sao?

Cung Vi trợn mắt kinh ngạc nói.

- A di đà phật!

Thánh tăng chắp tay trước ngực, cũng không nói chuyện.

Vương Khả lại kinh ngạc nói:

- Bất Giới hòa thượng, trán ngươi đổ mồ hôi lạnh, ngươi làm sao thế?

Sắc mặt Bất Giới hòa thượng cứng đờ:

- Cung thí chủ, đã lâu không gặp!

Cung Vi: …

Vương Khả: …

Tình huống như thế nào? Bất Giới hòa thượng nhận biết Cung Vi? Không có đạo lý a!

- Ngươi là? Bất Giới?

Cung Vi không hiểu.

Cung Vi hít hà mùi, sắc mặt khẽ động:

- Vị thịt? Ngươi ăn thịt? Hòa thượng ăn thịt? Ngươi là hoà thượng giả không biết xấu hổ? Bất Giới hòa thượng?

- Các ngươi thật biết nhau?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Một là đại lão Nguyên Anh cảnh, một là hòa thượng phàm nhân, làm sao có thể nhận biết nhau? Đúng rồi, khó trách vừa rồi Bất Giới hòa thượng nhìn thấy Cung Vi liền quay đầu về đại điện?

- Bất Giới a, Bất Giới, mặt của ngươi? Làm sao biến thành bộ dáng này?

Cung Vi kinh ngạc nói.

- A di đà phật, là Vương Khả thí chủ dịch dung giúp ta!

Bất Giới hòa thượng lập tức vung nồi nói.

Cung Vi nhìn về phía Vương Khả:

- Ngươi dịch dung thật ác, giội độc chua trên mặt hắn? Ta dịch dung nhiều năm, suýt nữa không nhận ra được!

- Ngươi ưa thích? Ta cho thêm chút vật liệu, ngươi cũng có thể thử xem!

Vương Khả cười khan nói.

Sắc mặt Cung Vi cứng đờ:

- Ngươi bị bệnh tâm thần à, chỉ là dịch dung mà thôi, cần phải giội độc chua lên mặt hay không?

Chu Kinh, bên trong Trấn Ma Tự!

Cung Vi bỗng nhiên đến, để Vương Khả mừng rỡ, mình ở cái này thiết lớn như vậy một cái bẫy, không phải là vì tìm Cung Vi sao? Nàng đến, quá tốt rồi!

Đối với dị ứng dược của Vương Khả, Cung Vi kiểm tra một hồi, cuối cùng không cầm!

- Các ngươi đang làm gì? Bại hoại thanh danh tướng công ta?

Cung Vi hiếu kỳ nói.

Ba người ngồi xuống, đệ tử Vương gia dâng lên trà xanh.