Vương Khả trầm giọng nói.
- Sao không ngồi chờ chết? Nhiếp Thiên Bá cũng không biết chạy đi đâu rồi, Mộ Dung Lục Quang là Nguyên Anh cảnh, ngươi có thể làm gì?
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
- Gọi gia trưởng của bọn họ đến!
Vương Khả trầm giọng nói.
- A?
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
- Ngươi lập tức đi Thần Long đảo, gọi Nhiếp Thanh Thanh tới, Mộ Dung Lục Quang là đồ đệ của nàng, Nhiếp Thiên Bá là cháu trai của nàng, mẹ nó, hàng ngày sống mái với ta, Nhiếp Thanh Thanh không quản lý người của mình hay sao? Còn không cho người ta yên lặng làm chút việc!
Vương Khả trợn mắt nói.
Sắc mặt Bất Giới hòa thượng co rúm lại, ngươi gọi việc này là yên lặng làm chút việc? Mẹ nó, Chu Kinh suýt nữa bị ngươi lật tung lên đấy.
- Vương Khả, ngươi bảo ta đi Thần Long đảo? Ngươi muốn giết ta, tất cả kẻ trên đó đều là đệ tử Ma giáo, ta đi không khác gì tự tìm cái chết!
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Như vậy sao, ngươi không cần đi Thần Long đảo, ngươi đi cao ốc Thần Vương cao ốc số 2, tìm Đồng An An! Ta viết phong thư cho ngươi, ngươi bảo hắn mang cho Nhiếp Thanh Thanh, cần phải làm nhanh!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Như vậy còn tạm được!
Trương Chính Đạo gật đầu một cái.
Cứ như vậy, Trương Chính Đạo ra ngoài tìm cứu viện giúp Vương Khả, mà Vương Khả, Bất Giới hòa thượng tiếp tục mở ra hành trình thánh tăng, đến mức người triều bái bên ngoài Trấn Ma Tự càng ngày càng nhiều.
Liên Hoa Huyết Quật, trong đại sảnh.
Trên hai bảo toạ, Huyết Bào Lão Tổ và Thử Vương nghe mười huyết bào nhân và một đám lão thử bẩm báo về thất bại tại Trấn Ma Tự.
Nhiếp Thiên Bá tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hiển nhiên hắn cõng oan ức, bị trừng phạt đánh cho một trận, đến lúc này vẻ mặt oan ức nhìn mười huyết bào nhân không chịu hình, hắn muốn mắng chửi nhưng không thể nói ra khỏi miệng.
- Nói như vậy, thánh tăng là giả? Cái gọi là cửa địa ngục, ác quỷ kêu thảm, là các ngươi hô? Các ngươi đi phối hợp bọn họ diễn một tuồng kịch?
Thử Vương trầm giọng nói.
- Cũng là Nhiếp Thiên Bá, hắn nhắm chuẩn thời gian, việc này không liên quan đến chúng ta!
Một huyết bào nhân lập tức đáp.
- Đúng thế, đúng thế!
Một đám huyết bào nhân đều gật đầu nói.
- Ta...
Nhiếp Thiên Bá khó lòng giãi bày.
- Ngày đó đã xảy ra chuyện gì? Cũng là Nhiếp Thiên Bá chuẩn bị? Chém bị thương một Nguyên Anh cảnh? Hắn có bản lãnh này sao?
Thử Vương quát.
- Ta, chúng ta không biết!
Một đám huyết bào nhân lập tức cúi đầu.
- Ngươi thấy thế nào?
Thử Vương nhìn về phía Huyết Bào Lão Tổ.
Huyết Bào Lão Tổ trầm ngâm trong chốc lát:
- Thánh tăng kia có phải đệ tử Địa Tàng Vương Bồ Tát hay không, thật ra với ta mà nói đều không quan trọng!
- Làm sao lại không quan trọng? Hắn chính là Giới Sắc! Rất có thể đã mất trí nhớ Sắc Dục Thiên! Chúng ta không phải phải thừa dịp Sắc Dục Thiên suy yếu bắt lấy hắn, ép hỏi tung tích phật bảo hay sao?
Thử Vương trầm giọng nói.
- Phật bảo? Chỉ sợ ở trên người đệ tử Đại Chu vương thất, cũng không ở trên người Sắc Dục Thiên!
Huyết Bào Lão Tổ trầm giọng nói.
- A? Làm sao ngươi biết?
Thử Vương kinh ngạc nói.
- Chúng ta không phải muốn bắt đệ tử Đại Chu vương thất sao? Kết quả bị quốc sư ngăn lại! Quốc sư hàng ngày ở trong vương cung, giống như rùa đen rút đầu, chúng ta cũng không có cách nào!
Huyết Bào Lão Tổ trầm giọng nói.
- Ý của ngươi là?
Thử Vương nghi ngờ nói.
- Ta có biện pháp để quốc sư đi ra! Chúng ta mượn cơ hội bắt đệ tử Đại Chu vương thất, bắt đi toàn bộ!
Huyết Bào Lão Tổ trầm giọng nói.
- A?
Đại Chu vương cung!
Theo càng ngày càng nhiều người tin tưởng tính chân thực của thánh tăng, cũng càng ngày càng nhiều người triều bái. Đồng dạng, ở trong vương cung Đại Chu, cũng nghênh đón một đợt tranh chấp.
Một đám hòa thượng, xếp bằng bên ngoài đại điện quốc sư.
Giờ phút này, Đại Chu quốc sư, một thân tăng bào kim sắc, chậm rãi rời khỏi đại điện.
Quốc sư dung mạo khá uy nghiêm, từ trên xuống dưới lộ ra khí tức thượng vị giả. Quốc sư vốn nên khí định thần nhàn, hiện tại đôi mắt điên cuồng nhìn đám hòa thượng.
- Lúc trước, là các ngươi nghi vấn thánh tăng là giả mạo, đến thỉnh cầu bản quốc sư vạch trần hắn, bản quốc sư không muốn đi, giúp các ngươi mời một đạo thánh chỉ của đại vương, bảo thánh tăng khai đàn giảng kinh! Làm sao, các ngươi lại trách lên đầu của ta?
Quốc sư trầm giọng nói.
Một hòa thượng cầm đầu trầm giọng nói:
- Chúng ta hiểu lầm thánh tăng, vu khống thánh tăng, đương nhiên có tội, hơn nữa đã xin tội thánh tăng, chúng ta càng cố thủ Trấn Ma Tự, hộ pháp vì thánh tăng! Chúng ta đã xin tội với Bồ Tát, còn ngươi, quốc sư! Ngươi chính là kẻ cầm đầu, ngươi không có một chút cảm giác tội lỗi hay sao?
Quốc sư: …
- A di đà phật, quốc sư, ta biết ngươi đến từ Độ Huyết Tự, nhưng cho dù ngươi đến từ Độ Huyết Tự, ngươi cũng không thể xúc phạm tới Bồ Tát! Bần tăng khuyên ngươi, lập tức đi về Độ Huyết Tự, thỉnh tội với thánh tăng, xin thánh tăng tha thứ sự lỗ mãng của ngươi!
- Không sai, quốc sư, ngươi cũng là đệ tử Phật Môn, Bồ Tát điều động đệ tử đến đây cứu nạn thế gian, ngươi lại vận dụng quyền lực vương triều vì tư tâm của mình, ngươi có mặt mũi gì tu phật niệm kinh? Ngươi nên đi thỉnh tội với thánh tăng!
- Quốc sư, ngài hiện tại đi thỉnh tội, thánh tăng chắc chắn sẽ không làm khó dễ ngươi!
- Quốc sư, chúng ta cũng vì tốt cho ngươi, ngươi nhanh thỉnh tội với thánh tăng đi!
Một đám hòa thượng thay nhau khuyên quốc sư xin lỗi thánh tăng, sắc mặt quốc sư co rút, trước đó, thái độ của các ngươi không phải như vậy, nguyên một đám xin ta đi ứng phó thánh tăng, lúc này mới mấy ngày? Đầu óc các ngươi bị hỏng sao? Lại bảo ta đi cúi đầu nhận tội với thánh tăng?
Ta chính là quốc sư Đại Chu đấy! Các ngươi không biết ta đến từ Độ Huyết Tự sao? Ta đang cứu Đại Chu vương triều! Các ngươi bảo ta đi cúi đầu nhận sai với một hoà thượng không biết chui từ đâu ra? Sĩ diện của ta đặt ở đâu?
Quảng trường Phật Đầu bên ngoài Trấn Ma Tự, vô số người đến đây triều bái thánh tăng, ở ngoài cửa cũng có không ít hòa thượng hộ pháp vì thánh tăng, đồng thời, chung quanh đệ tử Vương gia bán tiền giấy ngân hàng thiên địa cũng có không ít người vây quanh.