- Không, không, ta nói rồi, ta nói không được đào hầm, nhưng các ngươi không nghe!
- Câm miệng! Niếp Thiên Bá, đều tại ngươi! Trở về, nhận tội với Thử Vương đi!
Người huyết bào trừng mắt.
- Đúng vậy, đúng vậy, nếu không phải do ngươi không nõi rõ ràng Vương Khả khó chơi bao nhiêu, chúng ta sẽ thất bại sao?
- Đúng vậy, đúng vậy, Niếp Thiên Bá, ngươi phải chịu trách nhiệm!
Mọi người chỉ trích, đồng thời nắm chặt nắm đấm, hung tợn nhìn Niếp Thiên Bá. Sắc mặt Niếp Thiên Bá cứng đờ. Niếp Thiên Bá có lý do xác định, chỉ cần mình không đáp ứng chịu tiếng xấu thay bọn họ, hai mươi nắm đấm này khẳng định khiến mình đầu rơi máu chảy!
Chu Kinh, Trấn Ma Tự! Chủ điện!
Nóc nhà chủ điện đã sửa xong, trong điện chỉ có ba người Vương Khả, Trương Chính Đạo, Bất Giới hòa thượng.
- Vương Khả, người bên ngoài đến đây triều bái càng ngày càng nhiều! Ta có thân phận đệ tử Địa Tàng Vương Bồ Tát, được càng nhiều người tin tưởng, hiện tại ta phải làm thế nào cho phải?
Bất Giới hòa thượng sốt ruột.
- Yên tâm, đây là chuyện tốt! Nói rõ lực ảnh hưởng của ngươi càng lúc càng lớn, trước kia chỉ có người của ta an bài tuyên truyền cho ngươi, hiện tại, càng ngày càng nhiều người tuyên truyền giúp ngươi!
Vương Khả an ủi.
- Như vậy có tác dụng gì? Một ngày nào đó sẽ bại lộ nha!
Bất Giới hòa thượng lo lắng nói.
- Nhanh, nhanh, ngươi xem, thời gian ngắn ngủi như vậy đã hấp dẫn mấy đợt người quen, nói rõ, cách hấp dẫn người mà ta muốn tìm đã không xa! Đợi nàng vừa đến, thì không có sao rồi!
Vương Khả an ủi.
- Cái gì gọi là không sao? Vương Khả, Bất Giới hòa thượng hỏi ngươi cuối cùng kết thúc như thế nào, không phải hỏi chuyện Cung Vi!
Trương Chính Đạo ở bên hỏi.
Bất Giới hòa thượng liều mạng gật đầu, đúng vậy, kết thúc như thế nào!
Vương Khả sững sờ:
- Cái gì kết thúc? Đến lúc đó ta có thể rời đi rồi!
Trương Chính Đạo:...
Bất Giới hòa thượng:...
- Ngươi rời đi? Chuyện giả mạo đệ tử Địa Tàng Vương Bồ Tát, làm sao bây giờ?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Cũng không phải ta giả mạo đệ tử Địa Tàng Vương Bồ Tát! Ngươi hỏi ta làm gì? Đâu có liên quan gì tới ta?
Vương Khả trợn mắt nói.
Bất Giới hòa thượng: …
Cmn, không phải việc này do ngươi làm hay sao? Ngươi phủi mông một cái rời đi, đem cục diện rối rắm lưu lại cho ta? Tại sao ngươi có mặt mũi nói ra lời này?
Trương Chính Đạo cũng trợn mắt:
- Vương Khả, sau khi việc đệ tử Địa Tàng Vương Bồ Tát lộ ra, ngươi dù sao cũng dính luý nha? Dù sao, ngươi đều tham gia vào việc này, đến lúc đó ngươi giải thích thế nào!
- Giải thích làm gì? Ta cũng bị lừa, ta cũng là người bị hại! Đâu có liên quan gì tới ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
Trương Chính Đạo:...
Bất Giới hòa thượng:...
Con mẹ ngươi, đến lúc đó cứ phủi sạch sẽ là được! Ngươi cũng là người bị hại? Tại sao ngươi không biết xấu hổ như vậy?
- Vậy ta không làm, cuối cùng chỉ có ta chịu oan ức, ta không làm!
Bất Giới hòa thượng lập tức run rẩy nói.
- Bất Giới hòa thượng, chúng ta ký hợp đồng rồi! Ngươi muốn trái với điều ước bồi thường ta?
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Bất Giới hòa thượng.
Bất Giới hòa thượng: …
Nghiệp chướng a, ta tại sao ta gặp phải tai tinh như thế này, bồi thường? Ta làm sao bồi thường bây giờ? Lão nạp có tiền, còn tìm các ngươi hoá duyên? Mẹ nó, cả ngày đánh nhạn, cuối cùng bị nhạn mổ mắt!
- Bất Giới hòa thượng, ngươi đừng sợ, ngươi sợ cái gì? Cũng không có ai biết ngươi! Cuối cùng, ta sẽ vẽ vòng tròn lên mặt ngươi, ai biết ngươi là thánh tăng!
Vương Khả an ủi.
Bất Giới hòa thượng:...
- Yên tâm, Vương Khả ta làm việc, giọt nước không lọt! Ta sẽ bảo Giới Sắc đại sư chịu oan ức là được rồi, liên quan gì tới chúng ta?
Vương Khả an ủi.
Bất Giới hòa thượng: …
Mẹ nó, ngươi đã sớm tính toán kỹ rồi, còn để Giới Sắc đại sư cõng nồi? Giới Sắc đại sư cũng gặp vận đen tám đời! Người ngồi trong nhà chịu tội từ cách đó tám ngàn dặm?
- Thoải mái tinh thần đi, sẽ qua rất nhanh, ngươi có thể tưởng tượng, trước kia một hòa thượng rượu thịt ăn uống miễn phí, sao có thể được vạn người kính ngưỡng như hiện tại? Đám người bên ngoài, vì có thể mua được một tấm giấy có ký tên của ngươi, hiện tại đã chờ sắp điên lên rồi! Ngươi bây giờ ký tên Tiền Chôn Theo Người Chết, quá đáng tiền nha!
Vương Khả an ủi.
Bất Giới hòa thượng:...
Ta cám ơn con mẹ ngươi, bảo ta ký tên Tiền Chôn Theo Người Chết còn được hoan nghênh như vậy!
- Đúng rồi, Trương Chính Đạo, ta bảo ngươi tìm người bay trên đám mây lúc trước, sao không nhìn thấy người?
Vương Khả hỏi Trương Chính Đạo.
- Người nào? Không có! Ta đã tìm tốt nhiều vòng!
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Chính là Mộ Dung Lục Quang!
Vương Khả hỏi.
- Mộ Dung Lục Quang? Hắn hiện tại chính là Nguyên Anh cảnh, ngươi bảo ta đi tìm hắn? Ngươi không sợ hắn trảm ta!
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Không có việc gì, công phu chạy trốn của ngươi là nhất tuyệt, ta tin tưởng năng lực của ngươi!
Vương Khả lắc đầu.
Trương Chính Đạo:...
Mấu chốt, ta không tin tưởng năng lực của ta! Ngươi đang bảo ta đi chịu chết đấy!
- Không có Mộ Dung Lục Quang? Không đúng!
Vương Khả cau mày nói.
- Người ta là Nguyên Anh cảnh, hắn muốn trốn tránh ta, ta làm sao có thể tìm được?
Trương Chính Đạo trầm giọng nói.
- Nói cách khác, Mộ Dung Lục Quang rất có thể còn ở trên đỉnh đầu?
Vương Khả sầm mặt lại.
- Hắn bệnh tâm thần sao, hàng ngày canh giữ trên đầu chúng ta? Vương Khả, ngươi có tính sai hay không?
Trương Chính Đạo cau mày nói.
- Không sai được, kẻ này chính là Mộ Dung Lục Quang âm hồn bất tán!
Vương Khả cau mày nói.
- Chúng ta đang bị Mộ Dung Lục Quang theo dõi? Vậy làm sao bây giờ?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Không chỉ là Mộ Dung Lục Quang, còn nữa Nhiếp Thiên Bá! Lão tiểu tử này cũng còn dám tới gây phiền phức cho ta? Lại còn dẫn một đám người? Mẹ nó, chỗ của ta có thứ gì tốt, hắn còn phải vụng trộm tới? Chẳng lẽ còn muốn tìm ta đòi tiền? Nằm mơ đi, tiền đã vào túi ta, còn muốn đoạt lại?
Vương Khả trợn mắt.
Trương Chính Đạo:...
Ngươi còn nhớ rõ cầm tiền của Nhiếp Thiên Bá, ta cho rằng ngươi quên rồi!
- Không được, tiếp tục như vậy, ta còn chưa chờ đợi được Cung Vi lại có thể xảy ra nhiều việc như thế, không thể ngồi chờ chết!