Vẻ mặt Vương Khả cổ quái.
- Cửa địa ngục mở ra, Bồ Tát phẫn nộ, trời phạt đánh xuống, thiên kiếm đả thương nặng Nguyên Anh Cảnh? Ta sao cảm thấy như đang nằm mơ?
Vẻ mặt thánh tăng cổ quái.
Vương Khả nhìn đám mây trên khoảng không. Tuy không biết lúc trước xảy ra chuyện gì, nhưng Vương Khả biết đều là giả, phía trên khẳng định có người. Điền Chân gọi to Mộ Dung Lục Quang, chẳng lẽ Mộ Dung Lục Quang trốn trong đám mây kia?
Về phần cửa địa ngục, đó càng vô nghĩa, rõ ràng là do khả năng bắt chước của Trương Chính Đạo rất cao siêu.
- Trước tiên gọi Trương Chính Đạo đi lên đi!
Vương Khả mở cơ quan.
- Trương Chính Đạo, ngươi đi ra đi!
Thánh tăng hô to vào Địa Cung dưới cơ quan.
- Ta, ta, phụt!
Phía dưới truyền ra tiếng động suy yếu của Trương Chính Đạo.
- Sao vậy?
Vương Khả biến sắc, nhảy xuống Địa Cung.
Nhất thời nhìn thấy Trương Chính Đạo tay cầm Thiển Điện Thần Tiên, cả người run rẩy, trong miệng sùi bọt mép.
- Ngươi sao vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ta sắp bị điện chết rồi, thứ này rò điện!
Trương Chính Đạo bi phẫn nói.
- Ta biết, rò điện cũng không phải lần đầu, mấu chốt là ngươi dùng Thiểm Điện Thần Tiên làm gì? Ngươi không phải vừa biểu diễn khả năng giả giọng sao?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Khả năng giả giọng gì?
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
Vương Khả: “…! ’
Thánh tăng: “…!”
- Mau đuổi theo, Niếp Thiên Bá được một đám chuột cứu đi. Một đám người bọn họ đều bị đám chuột cứu đi rồi!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Niếp Thiên Bá gì, chuột gì? Ngươi bị giật điện đến ngốc rồi sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
Quay đầu, theo hướng Trương Chính Đạo chỉ, Vương Khả mới nhìn thấy, trong Địa Cung có một lỗ thủng.
- Đây là?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Vừa rồi không phải do ta la hét, là bọn Niếp Thiên Bá, ta dùng Thiểm Điện Thần Tiên…!
Trương Chính Đạo giải thích.
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo:
- Nói như vậy, chúng ta phải cảm tạ bọn Niếp Thiên Bá rồi sao?
Trươn Chính Đạo: “…!”
- Bọn họ sao lại chạy?
Thánh tăng hiếu kỳ nói.
- Lúc trước, chúng ta chuẩn bị đồng quy vô tận, đương nhiên, ta khẳng định sẽ bị thương nhẹ hơn. Nhưng cuối cùng, một đám chuột vọt vào, liều mạng công kích ta. Ta không kịp trở tay, hơi buông lỏng tay, bọn họ liền mượn cơ hội chạy trốn. Nhưng bọn họ đều bị giật hôn mê, đi không được, nhưng đám chuột này lại đỡ bọn họ chạy trốn!
Trương Chính Đạo giải thích.
- Niếp Thiên Bá, hiện tại hắn còn biết chơi chiến đấu địa đạo?
Sắc mặt Vương Khả khó coi nói.
- Các ngươi bên trên thế nào rồi? Chúng ta không quấy nhiễu đến các ngươi sao?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Không sao cả, đã qua rồi! An toàn rồi!
Vương Khả giải thích.
- Đã qua rồi sao? Làm sao qua được? Bọn Niếp Thiên Bá la hét thê lương như vậy cũng không sao?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Nhờ các ngươi la hét như ma quỷ vậy, chúng ta mới không sao!
Thánh tăng giải thích.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ, hòa thượng này sao ngươi còn mắng người? Ai la hét như ma quỷ?
- Trước khi ra ngoài, ta để thuộc hạ của ta sửa chữa lại nơi này một chút, trước lấp lại động lớn này, sau đó tu sửa lại Trấn Ma Tự!
Vương Khả lắc đầu.
Một đám người đi ra khỏi Địa Cung.
Một trận phong ba trôi qua, nhưng một trận phong ba lớn hơn nữa sắp bắt đầu.
Vốn rất nhiều dân chúng có thái độ thà tin còn hơn không với đệ tử Địa Tàng Vương Bồ Tát này, cũng không quá tin tưởng, nhưng hiện tại đã bất đồng.
Mọi người biết đến mười tám tầng địa ngục, hiểu được phật hiệu Đại Thừa, thấy được cửa địa ngục, thậm chí gặp trời phạt! Hiện giờ, đệ tử Tiên môn, đám hòa thượng thượng tiên đều thừa nhận thân phận của thánh tăng, dân chúng có thể không tin sao?
Tin tức giống như mọc cánh, truyền khắp bốn phương tám hướng.
Gần hai ngày, Chu Kinh đã truyền khắp nơi tin tức của thánh tăng.
Thánh tăng không có tu vi nhưng hắn là đệ tử Địa Tàng Vương Bồ Tát, có tu vi hay không cũng không quan trọng? Không thấy đám hòa thượng Tiên Môn đều hộ pháp nơi này sao?
Trong lúc nhất thời, người viếng thăm Trấn Ma Tự càng lúc càng nhiều. Đồng thời, giấy tiền vàng mã ngân hàng Thiên Đại do tử đệ Vương gia bán ra lần nữa bán hết, không, hiện tại là hàng hóa khó cầu. Đây chính là minh tệ được thánh tăng nhận định!
Ba ngày sau, ở ban công khách điếm ngoài Trấn Ma Tự. Đám người Niếp Thiên Bá đã có thể đi lại, một đám người đứng trên ban công, nhìn dòng người tấp nập ngoài Trấn Ma Tự.
- Thánh tăng mở ra cửa địa ngục? Tiếng kêu thảm thiết kia không phải do chúng ta phát ra sao?
Sắc mặt một người huyết bào khó coi nói.
- Cần thông tri những người đó không, bọn họ bị lừa rồi?
Một người huyết bào nói.
Đám người huyết bào trầm mặt. Thông tri? Thông tri cái rắm! Hiện tại ai dám nói thánh tăng là giả, một đám hòa thượng có thể mắng chết ngươi, huống chi, mình còn là huyết ma, sao còn dám ra ngoài?
- Hiện tại làm sao bây giờ?
Sắc mặt Niếp Thiên Bá khó coi nói.
- Một đám yêu chuột báo lại, nói Địa Cung Trấn Ma Tự đã bị Vương Khả dùng đủ loại cự thạch lấp đầy, hơn nữa có làm chuông báo động, chuột yêu chỉ cần đào hầm sẽ bị phát hiện!
Sắc mặt một người huyết bào khó coi nói.
- Mẹ nó, bọn Vương Khả, sao lại quen thuộc với đường hầm như vậy? Khiến đám chuột bó tay không biện pháp?
Sắc mặt một người huyết bào cổ quái nói.
- Đào hầm là thế mạnh của Vương gia!
Sắc mặt Niếp Thiên Bá cổ quái nói.
- Vậy phải làm sao đây? Đi đường hầm vào Trấn Ma Tự không được, từ đường trời đi xuống khẳng định bị đệ tử chính đạo xử lý, đám hòa thượng kia rõ ràng cũng thường trú ở đó, thánh tăng lại như rùa đen rút đầu không ra ngoài, còn bắt cái rắm gì!
Lại một người huyết bào nói.
- Chỉ có thể bẩm báo chi tiết với Thử Vương!
Người huyết bào phía trước nói.
- Nhưng chúng ta trở về phải nói thế nào? Không gặp được người đã đại bại, chuyện này sẽ bị Thử Vương trách phạt!
Sắc mặt người huyết bào khó coi nói.
- Đều do Niếp Thiên Bá, Niếp Thiên Bá nói cho Thử Vương, mình quen thuộc Vương Khả, Thử Vương mới để hắn phối hợp với chúng ta! Kết quả, Niếp Thiên Bá cũng không có tác dụng gì? Còn không báo động trước với chúng ta, khiến chúng ta thất bại thảm hại!
Một người huyết bào nói.
Niếp Thiên Bá biến sắc: