Ngày hôm sau, cách Trấn Ma Tự không xa, trong khách điếm mới xây, Niếp Thiên Bá và mười người huyết bào nhìn chằm chằm Trấn Ma Tự.
- Hai ngày sau? Thánh tăng sẽ lập đàn giảng kinh?
Một người huyết bào trầm giọng nói.
- Lập đàn giảng kinh thì lập đàn giảng kinh! Ngươi tìm nhiều đệ tử Tiên môn vây quanh như vậy làm gì?
Lại một người huyết bào nhíu mày nói.
- Ta đã tìm hiểu rõ ràng, Vương Khả sợ lập đàn giảng kinh xảy ra chuyện không may gì, cho nên, mời đệ tử Tiên môn chính đạo bốn phía Chu Kinh tiến đến hỗ trợ vài ngày!
Niếp Thiên Bá giải thích nói.
- Đệ tử chính đạo bốn phía Chu Kinh đều điên rồi sao? Vì sao phải nghe theo Vương Khả?
Một người huyết bào không thoải mái nói.
- Ách, ta tìm hiểu được, Vương Khả trả tiền cho bọn họ, mỗi người một phần bảo hiểm giá trị năm ngàn cân linh thạch!
Niếp Thiên Bá giải thích.
- Năm nghìn cân linh thạch? Nhìn thử thì có hai mươi Kim Đan Cảnh, vậy là mười vạn cân linh thạch? Vương Khả thật nỡ bỏ ra số tiền không nhỏ sao!
Một người huyết bào kinh ngạc nói.
Sắc mặt Niếp Thiên Bá cứng đờ:
- Không phải mười vạn cân linh thạch mà là bảo hiểm giá trị mười vạn cân linh thạch! Kỳ thật Vương Khả không bỏ chút tiền nào, chỉ lấy ra hai mươi tờ giấy!
Đám người huyết bào nhất thời ngẩn ra, lấy ra hai mươi tờ giấy?
- Bọn họ đều điên rồi!
Một người huyết bào trừng mắt kinh ngạc nói. Nửa năm nay, đám người huyết bào này đều ở Liên Hoa Huyết Quật, không biết bao nhiêu chuyện của hai đạo chính ma, dẫn đến vẫn còn chưa hiểu biết bảo hiểm đã trở thành một loại ngoại tệ của Thập Vạn Đại Sơn.
- Vậy giờ phải làm gì đây? Một đám đệ tử chính đạo bảo hộ Trấn Ma Tự, chúng ta làm sao bắt thánh tăng? Làm sao bàn giao với Thử Vương?
Một người huyết bào trầm giọng nói.
- Ta cảm thấy, hay là, chúng ta chờ sự kiện này qua đi mới bắt thánh tăng?
Niếp Thiên Bá có ý tốt đề nghị.
- Thối lắm, chủ ý quái quỷ gì!
Một người huyết bào khinh thường nói.
Sắc mặt Niếp Thiên Bá cứng đờ:
- Không phải, Vương Khả kia rất nguy hiểm! Ta đã xui xẻo mấy lần trong tay hắn!
- Ngươi là ngươi, chúng ta là chúng ta! Ngươi vô năng cũng không có nghĩa là chúng ta cũng vô năng, được hay không?
Một người huyết bào trừng mắt.
- Đúng vậy! Kim Đan Cảnh tầng thứ nhất mà cũng dám khoa tay múa chân với chúng ta!
- Vừa mới trở thành Kim Đan Cảnh, ngươi vẫn còn non lắm!
- Chờ sao? Ngươi biết cái gì? Rất nhiều chuyện, chờ đợi đều sẽ xảy ra chuyện không may!
- Lỡ như thánh tăng kia chạy, chúng ta phải nói lí với ai?
Một đám người huyết bào quở trách Niếp Thiên Bá, Niếp Thiên Bá nghe nửa ngày cũng không biết trả lời thế nào.
- Ta có biện pháp, chúng ta đào hầm đi đi! Vừa hay, nhóm thuộc hạ của Thử Vương đều am hiểu đào đường hầm?
- Ô, chủ ý này rất hay, thần không biết, quỷ không hay, xuất hiện bên dưới Trấn Ma Tự, đột nhiên xuất hiện, đoạt thánh tăng bỏ chạy?
- Ý kiến hay, ta nghe nói, thánh tăng mỗi ngày đều ở chủ điện Trấn Ma Tự, chỉ cần đến đó là được!
Một đám người huyết bào càng nói càng hưng phấn.
Niếp Thiên Bá đột nhiên biến sắc:
- Không thể, các ngươi không biết, trước kia có người kêu là Đồng An An, cũng đào hầm đối phó với Vương Khả, kết quả toàn bại!
Một đám người huyết bào nhìn Niếp Thiên Bá.
- Ngươi có bệnh sao, chúng ta cũng không phải đối phó Vương Khả!
- Đúng vậy, chúng ta chỉ muốn bắt thánh tăng!
- Đồng An An gì đó, liên quan gì đến chúng ta, chỉ cần ngươi không mật báo, bọn họ làm sao biết kế hoạch của chúng ta?
- Đúng vậy, đúng vậy, kế hoạch của chúng ta không chút lỗ hổng, nếu xảy ra vấn đề, chỉ có một khả năng, chính là do ngươi cáo trạng!
Một đám người khiển trách Niếp Thiên Bá.
Niếp Thiên Bá: “…!”
Ta mẹ nó dẫn các ngươi đến là để bị các ngươi khinh bỉ sao? Cái gi cũng đổ cho ta?
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Thánh tăng lập đàn giảng kinh, giảng phật hiệu Đại Thừa, bao nhiêu dân chúng Chu Kinh tiến đến quan sát, bao nhiêu đệ tử Tiên môn đóng quân ở Chu Kinh cũng tiến đến nghe kinh, đồng dạng, bao nhiêu tăng nhân muốn tra xét đều xoa tay, chờ đợi thánh tăng giảng kinh, tìm kiếm lỗi sai, đánh hạ thần đàn, trả lại thanh tịnh cho Phật môn.
Trong tự, Vương Khả, Trương Chính Đạo, hòa thượng Vô Giới lắng nghe thanh âm la hét ầm ĩ bên ngoài, tất cả đều trầm mặc.
- Vương, Vương Khả, thật nhiều người đến đây, ngươi thật muốn ta giảng cái thứ kia?
Hòa thượng Vô Giới lo lắng nhìn Vương Khả.
- Phí lời, chúng ta đã luyện tập ba ngày rồi, sắp bắt đầu rồi, ngươi còn muốn bỏ cuộc? Đó không phải gọi là cái thứ mà gọi là phật hiệu Đại Thừa!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không phải, đây đều là do chúng ta biên soạn, ta có kinh Phật, ta có thể giảng tốt lắm!
Hòa thượng Vô Giới khuyên nhủ lần cuối.
Vương Khả trừng mắt:
- Chúng ta giảng chính là phật hiệu Đại Thừa, ngươi hiểu phật hiệu Tiểu Thừa kia thì có ích lợi gì?
Hòa thượng Vô Giới: “…!”
- Được rồi, cứ làm theo kế hoạch, đừng phạm sai lầm là được! Đi lên bồ đoàn kia đi, sắp bắt đầu bài giảng rồi!
Vương Khả trừng mắt nhìn hòa thượng Vô Giới.
Bộ mặt hòa thượng Vô Giới cứng ngắc hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài, trở lại dưới phật tượng Trấn Ma Tự, ngồi xuống.
- Trương Chính Đạo, ngươi đi mật thất ngầm, dùng Thiểm Điện Thần Tiên phòng bị!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vì sao? Thời điểm ngươi lập đàn giảng kinh, trước mắt bao nhiêu người, còn có thể có người đánh lén hòa thượng Vô Giới sao?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Ai biết được? Vạn nhất có người không thích phật hiệu Đại Thừa? Ngươi phải biết rằng, trong những người tín ngưỡng tôn giáo thường sẽ có cuồng tín đồ, đến lúc đó lỡ như đánh lén hòa thượng Vô Giới, chúng ta sẽ không có phòng bị gì!
Vương Khả giải thích nói.
- Ách? Được, được rồi! Nhưng mà, ta cảm thấy lần này ngươi chơi đùa hơi quá trớn, cẩn thận đi!
Trương Chính Đạo mờ mịt gật đầu.
- Yên tâm, sẽ không!
Vương Khả lắc đầu.
Trương Chính Đạo trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng không nói được gì, đạp chân tại chỗ thông với cơ quan, đi xuống dưới Trấn Ma Tự, nơi Địa Cung mới xây dựng.
Địa Cung giống với Chu Tiên Trấn, một vùng tối đen, Trương Chính Đạo lấy ra Thiểm Điện Thần Tiên, kiên nhẫn chờ đợi.
Cách âm Địa Cung không quá tốt, Trương Chính Đạo vừa lúc ngồi ở góc Địa Cung, chuẩn bị nghe Vương Khả nói khoác thế nào.