- Mong quốc sư ra mặt, vạch trần tên cuồng đồ gây loạn trật tự Phật môn này!
Một đám tăng nhân thỉnh cầu, khiến quốc sư trong đại điện trầm mặc.
- Đại sư Giới Sắc kia, ngoài tự xưng là đệ tử thân truyền của Địa Tàng Vương Bồ Tát, có cử chỉ hại dân gì không?
Quốc sư hỏi.
- Hả, chuyện này thì không có, hắn chưa bao giờ lộ diện, tất cả đều là Vương Khả nói khoác. Vương Khả còn bán minh tệ, hẳn không quan hệ với Giới Sắc!
Một hòa thượng mờ mịt nói.
- Nếu không làm hại dân, bần tăng lại đến vạch trần, có vẻ không ổn!
Quốc sư trầm giọng nói.
- Đúng, đúng, bọn họ là kẻ lừa đảo, quốc sư là cao tăng Độ Huyết Tự, tự mình ra mặt, quá đề cao bọn họ. Nhưng bọn họ lợi dụng thanh danh Địa Tàng Vương Bồ Tát, lừa gạt thế nhân, cũng bất kính với Bồ Tát, khẩn cầu quốc sư khiển trách!
Một tăng nhân nói.
Đại điện trầm lắng:
- Nếu như thế, ta mời Chu Vương hạ chiếu lệnh, mời đại sư Giới Sắc khai đàn giảng pháp. Các ngươi đến dự, biện luận kinh phật này là thật hay giả! Nếu lừa đời lấy tiếng, lừa gạt thế nhân, các ngươi liền vạch trần âm mưu này!
- A di đà phật, đa tạ quốc sư vãn hồi danh dự của Phật môn ta!
Một đám tăng nhân cung kính cúi đầu.
Chu Kinh, trong Trấn Ma Tự.
Vương Khả, Trương Chính Đạo, hòa thượng Vô Giới nhìn chằm chằm thánh chỉ.
- Để hòa thượng Vô Giới lập đàn giảng kinh? Đùa gì vậy? Đại Chu Đại Vương hạ ý chỉ gì vậy? Hắn không phải có quốc sư bên cạnh sao? Còn để hòa thượng Vô Giới giảng kinh làm gì?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Đây là nhắm đến chúng ta! Bọn họ chơi không nổi thì đi cáo trạng!
Sắc mặt Vương Khả khó coi nói.
- Vậy làm sao bây giờ? Một khi giảng kinh, đám người mắng mỏ chúng ta ngoài kia khẳng định đâm chọt, hòa thượng Vô Giới vừa mở miệng sẽ lộ tẩy!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Ta biết giảng kinh, ta giảng kinh rất lợi hại!
Hòa thượng Vô Giới lên tiếng.
- Chúng ta đang đàm luận chính sự, ngươi đừng quậy! Một khi ngươi bại lộ, chúng ta sẽ kiếm củi ba năm thiêu cháy một giờ! Ít nhất phải đợi tìm được người ta muốn tìm!
Vương Khả trừng mắt.
Hòa thượng Vô Giới: “…!”
- Hiện tại sao đây?
Trương Chính Đạo hỏi.
- Không có biện pháp, giảng kinh thì giảng kinh. Đại Chu Đại Vương đã hạ thánh chỉ rồi, chúng ta có thể làm gì? Nơi này là Chu Kinh, trừ phi, chúng ta không muốn ở đây! Nhưng tuyên truyền đơn đã truyền ra, hiện tại chuyển nhà đã không kịp rồi!
Vương khả nhíu mày nói.
- Hòa thượng Vô Giới giảng kinh, không vấn đề sao?
Trương Chính Đạo nhìn hòa thượng Vô Giới.
Vương Khả trầm ngâm một hồi, quay đầu nhìn hòa thượng Giới Sắc:
- Kinh thư phật hiệu Đại Thừa lúc trước nói với ngươi, ngươi đã biên soạn thế nào rồi?
Hòa thượng Vô Giới: “…!”
- Ngươi vẫn chưa biên soạn sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Biên soạn kinh thư, ta sẽ gặp báo ứng!
Thần sắc hòa thượng Vô Giới cổ quái nói.
- Gặp báo ứng gì? Dùng kinh phật kể chuyện xưa mà thôi, cũng gặp báo ứng sao? Quên đi, hiện tại cũng không còn kịp nữa, ngươi đến lúc đó nói khoác chuyện mười tám tầng địa ngục đi, dù sao bọn họ cũng không biết!
Vương Khả nhíu mày nói.
Hòa thượng Vô Giới trầm mặc:
- Kỳ thật ta hiểu rất nhiều kinh văn, ta có thể nói được!
- Đánh rắm, bên ngoài cả đoàn tăng nhân, mỗi ngày tra hỏi ngươi, ngươi chỉ có một cái miệng, người ta trăm cái miệng, ngươi nói lại sao? Đả kích điểm yếu, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi! Ngươi sao không hiểu vậy? Đến lúc đó ngươi giảng không tốt thì nói khoác, không, ngươi hồi ức nhớ về việc chứng kiến ở âm tào địa phủ. Ngươi thấy quỷ hồn ở đó thảm thương thế nào. Khổ hình trong mười tám tầng địa ngục tàn nhẫn bao nhiêu! Ngươi phải nói như mọi người lạc vào thế giới kỳ lạ, giống như kể chuyện ma, kể bọn họ nghe!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Ta chưa từng đi âm tào địa phủ, cũng chưa từng nghe nói về mười tám tầng địa ngục?
Hòa thượng Vô Giới khó xử nói.
- Ai nói ngươi thật đi chứ? Ngươi sao không hiểu vậy? Nói khoác, dùng văn thể của kinh phật nói khoác! Ai biết rõ chứ?
Vương Khả trừng mắt.
Hòa thượng Vô Giới: “…!”
- Ngươi đừng giở trò gì, nếu ngươi dám làm bậy, ta sẽ dùng hợp ước! Ngươi bồi thường không nổi!
Vương Khả uy hiếp.
Hòa thượng Vô Giới: “…!”
- Yên tâm, ngươi phụ trách kể chuyện ma, không, giảng phật hiệu Đại Thừa, ta vẫn còn bên cạnh. Lỡ như ngươi không nghĩ ra cái gì nữa, ta cũng có thể giúp ngươi, dù sao, người khác chưa từng nghe thấy phật hiệu Đại Thừa của chúng ta, không phải đều là do ngươi nói khoác sao? Lúc ta tuyển dụng ngươi, nhìn trúng ngươi rất biết nói khoác, nhìn trúng ngươi không biết xấu hổ! Hiện tại, ngươi sao lại sợ đầu sợ đuôi chứ!
Vương Khả an ủi.
Bộ mặt hòa thượng Vô Giới co rúm lại, ngươi căn bản không phỉa tuyển dụng thánh tăng mà là tuyển dụng kẻ lừa đảo mà?
- Được, được rồi, ta thử xem!
Vẻ mặt hòa thượng Vô Giới lộ vẻ chua sót nói.
- Được, như vậy, ba ngày sau, Trấn Ma Tự, thánh tăng khai đàn giảng kinh, giảng phật hiệu Đại Thừa! Hoan nghênh mọi gười đến nghe!
Vương Khả định xong ngày.
- Ba ngày sau?
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
- Đương nhiên, ba ngày này, chúng ta ở cùng với hòa thượng Vô Giới, cùng nhau học kinh văn của phật hiệu Đại Thừa, hoàn thiện thế gian quan của phật hiệu Đại Thừa, không thể xuất hiện sơ suất gì! Còn phải chuyện bị chút chuyện xưa, lời khuyên ngăn gì đó!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Trương Chính Đạo: “…!”
Hòa thượng Vô Giới: “…!”
Ngươi nói đùa sao? Phật hiệu Đại Thừa? Biên soạn tại chỗ?
----------oOo----------
Ba ngày nữa, chuyển thế của đệ tử Địa Tàng Vương Bồ Tát lập đàn giảng kinh, giảng phật hiệu Đại Thừa!
Tin tức vừa truyền ra, nhất thời Chu Kinh nổi dậy sóng to. Trong khoảng thời gian này, dân chúng Chu Kinh có nghe thổi phồng trong tuyên truyền đan, có người tin tưởng, nhưng phần lớn mọi người đều không tin. Bởi vì thánh tăng kia chưa từng lộ diện, chẳng lẽ nào là kẻ lừa đảo! Hiện giờ rốt cục lộ diện rồi, mặc kệ có tin hay không, đều tràn ngập tò mò, muốn nghe thử phật hiệu Đại Thừa.
Ở ngoài Trấn Ma Tự, các hòa thượng mỗi ngày đều khiển trách thánh tăng là kẻ lừa đảo, rốt cục đợi đến cơ hội này, một đám xoa tay, chuẩn bị ba ngày sau vạch trần kẻ lừa đảo này, trả lại an tĩnh cho Phật môn.