Hòa thượng Vô Giới mờ mịt nói.
- Ngươi quản ta tìm ai làm gì, lần sau gặp được, ngươi không phải sợ, trực tiếp gọi chúng ta đến nhìn là được! Người nọ xưng hô ngươi là chủ thượng, hẳn không phải người ta muốn tìm! Nhưng lần sau cũng không nhất định! Nhất định phải để chúng ta biết!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ách? Nhưng…!
Vẻ mặt hòa thượng Vô Giới đau khổ.
- Ngươi đừng nhưng nhị nữa… chúng ta đã ký hiệp ước, ngươi chẳng lẽ muốn bội ước?
Vương Khả trừng mắt nói.
Hòa thượng Vô Giới: “…!”
Lại dùng hiệp ước dọa ta!
- Lỡ như người tới muốn đả thương ta, làm sao đây?
Hòa thượng Vô Giới lo lắng nói.
- Ngươi đừng lo lắng, sẽ không có chuyện đó! Chúng ta trấn thủ rất nhiều bên ngoài! Lần này thuộc hạ của Giới Sắc đại sư đến, nói không chừng lần sau sẽ đích thân đại sư Giới Sắc đến, ngươi nên nhìn kỹ!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ách, Giới Sắc? Tự mình đến đây?
Hòa thượng Giới Sắc kinh ngạc nói.
- Đương nhiên, chúng ta tốn công như vậy, không phải muốn hấp dẫn Giới Sắc và người liên quan sao? Nếu Giới Sắc biết chúng ta ở đây giả trang hắn, chẳng lẽ hắn không muốn điều tra? Yêu tâm đi!
Vương Khả nói.
- Nhưng ta thật sự không yên lòng!
Vẻ mặt hòa thượng Giới Sắc đau khổ.
Mộ Dung Lục Quang trốn ở nóc nhà, hai mắt sáng lên.
- Tìm chủ thượng như mò kim đáy biển, căn bản không thể tìm thấy! Vẫn là biện pháp của đám người này tốt, tuy giả mạo chủ thượng, nhưng có thể dẫn chủ thượng hiện thân! Ta sao không dùng, chỉ cần ở nơi này chờ, có thể chờ đến khi chủ thượng xuất hiện? Tốt, tốt, tốt lắm, cứ chờ ở đây!
Trong mắt Mộ Dung Lục Quang hiện lên vẻ kích động.
Lời nói kế tiếp của Vương Khả, Mộ Dung Lục Quang cũng chưa nghe xong, ngẩng đầu nhìn không trung, không trung đúng lúc có một đóa mây trắng.
“Vù!”
Mộ Dung Lục Quang hóa thành một dòng lưu quang, nháy mắt nhảy vào trong mây trắng giữa trời.
Mây trắng che đậy thân hình của Mộ Dung Lục Quang, Mộ Dung Lục Quang khoanh chân ngồi, an vị giữa không trung, lẳng lặng nhìn chằm chằm Trấn Ma Tự. Ai cũng không biết, Mộ Dung Lục Quang ẩn giấu trong đám mây trên Trấn Ma Tự.
Phía dưới Trấn Ma Tự.
- Vương Khả, lỡ như lần sau đến kẻ thù của Giới Sắc, ta làm sao bây giờ?
Hòa thượng Vô Giới lo lắng nói.
- Đúng vậy! Lần này là thuộc hạ của Giới Sắc, cho nên, hòa thượng Vô Giới không có việc gì nhưng lần sau cũng không nhất định!
Trương Chính Đạo nói.
- Vậy thiết kế một cơ quan đi!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Cơ quan?
Hai người khó hiểu nói.
- Giống cơ quan ở Chu Tiên Trấn, chúng ta xây dựng Địa Cung dưới Trấn Ma Tự này, thuận tiện để hòa thượng Vô Giới chạy trốn, cũng có thể làm mai phục! Việc này, các ngươi không cần lo lắng, giao cho thuộc hạ ta là được!
Vương Khả nói.
- Ách, cơ quan hữu dụng sao?
Hòa thượng Vô Giới lo lắng nói.
- Sao lại vô dụng? Lần trước ta ra mặt, dùng Thiểm Điện Thần Thiên, thả một đám cường giả Đồng An An, yên tâm đi!
Trương Chính Đạo lập tức an ủi.
- Được, được rồi!
Hòa thượng Vô Giới hoài nghi gật đầu.
- Đúng rồi, nói về chuyện phật hiệu Đại Thừa của chúng ta đi!
Vương Khả lập tức nói.
Trương Chính Đạo đang miêu tả lại cảnh tượng vừa rồi nói chuyện với Vương Khả.
- Phật hiệu Đại Thừa?
Hòa thượng Vô Giới trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Đúng, ngươi không phải biết một ít kinh phật sao? Vừa vặn lợi dụng sở học, trong khoảng thời gian này, biên soạn tại chỗ một đoạn kinh thư phật hiệu Đại Thừa. Ta nghĩ, đám hòa thượng kia sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, có thể đến gây phiền toái cho chúng ta nữa. Đến lúc đó ngươi phun kinh thư vừa mới biên soạn vào mặt họ!
Vương Khả nói.
- Kinh thư vừa mới biên soạn?
Sắc mặt hòa thượng Vô Giới cứng đờ.
- Đúng vậy! Ta cũng không hiểu phật hiệu Đại Thừa gì! Nếu không biên soạn, sao có vật để khoác lác?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta quen đọc kinh thư là kinh thư bình thường, ta có thể biện luận với bọn họ!
Hòa thượng Vô Giới nhìn Vương Khả.
- Ngươi có thể đọc mấy bản kinh thư? Nổ với ta có ý tứ gì hả? Ngươi có bao nhiêu cái miệng, đám hòa thượng kia có bao nhiêu cái miệng? Ở lĩnh vực tất cả mọi người đều biết rõ, ngươi làm tranh luận lại bọn họ? Ngươi phải đả kích vào yếu điểm, phải biện luận với bọn họ ở lĩnh vực bọn họ không hiểu! Biện luận đến mức họ hoài nghi nhân sinh! Ngươi có hiểu không?
Vương Khả nói.
- Đả kích vào điểm yếu? Nhưng ta cũng không hiểu phật hiệu Đại Thừa ngươi nói!
Sắc mặt hòa thượng Vô Giới khó coi nói.
- Cho nên mới để ngươi biên soạn! Ngươi biên soạn thì ngươi là người nguyên tác của phật hiệu Đại Thừa, ngươi có quyền giải thích hết thảy kinh văn, bọn họ làm sao biện luận với ngươi?
Vương Khả trừng mắt nói.
Hòa thượng Vô Giới: “…!”
- Ngươi không biết biên soạn, ta chỉ cho ngươi ví dụ đi, ngươi có thể nói về hình ảnh trong địa ngục! Mười tám tầng địa ngục, hay Uổng Tử Thành gì đó! Hoặc là Hắc Sơn lão yêu! Mấy thứ này, trong kinh thư bình thường, khẳng định không có! Nhưng ngươi có thể phát huy lực tưởng tượng của mình, biên soạn ra một thế giới. Ngươi từng xem tiểu thuyết chưa, xem như viết một câu chuyện tiểu thuyết xưa!
Vương Khả giải thích.
Hòa thượng Vô Giới: “…!”
- Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Không phải, ý của ta là, bọn họ đến, nếu là biện giải kinh thư bình thường, ta cũng chưa chắc thất bại, ta rất tự tin với tri thức của mình!
Hòa thượng Vô Giới cường điệu nói.
- Ngươi sao nghe không hiểu lời ta nói? Quên đi, ngươi cũng đừng khoác lác với ta nữa, cứ dựa theo lời ta nói, lỡ như bọn họ tìm ngươi bàn luận kinh văn, chỉ cho phép thổi phồng chuyện trong địa ngục! Mẹ nó, nói cho ngươi bí quyết, ngươi lại cứ đi vào góc chết. Nếu ngươi không nghe ta, cứ dựa theo hiệp ước, ngươi phải trả tiền bồi thường!
Vương Khả trừng mắt nói.
Hòa thượng Vô Giới: “…!”
Ta mẹ nó lên thuyền kẻ trộm rồi sao? Chẳng những giả mạo đệ tử thân truyền Bồ Tát mà còn phải biên soạn kinh phật tại chỗ! Mẹ nó, ta rốt cuộc tạo nghiệt gì mới ký hiệp ước với ngươi!
- Hòa thượng Vô Giới, ngươi không cần có tâm lý mâu thuẫn, ta cũng vì tốt cho ngươi. Ta biết ngươi biết một ít kinh văn, đó có thể là hậu thủ của ngươi, quy nạp là phật hiệu Tiểu Thừa. Mà hiện tại ngươi biên soạn là phật hiệu Đại Thừa. Đến lúc đó, khoác lác với người khác, ngươi có thể dùng phật hiệu Đại Thừa đánh ngất bọn họ.