Ngươi lại không hiểu phật hiệu Đại Thừa, ngươi chạy tới kêu la cái gì? Ngươi có biết thánh tăng vì siêu độ vong linh, chịu bao nhiêu khổ cực không? Suốt ngày, chỉ biết đánh nhau, quát tháo đấu ngoan! Thật không biết ngươi tu hành phật hiệu gì, ngươi là muốn thể hiện mình biết đánh nhau nên muốn đạp lên Thánh Tăng mà vươn lên phải không? Ta có thể minh xác, thánh tăng sẽ không đánh nhau, cũng không đánh với ngươi! Đến từ đâu thì về lại nơi ấy đi!
Vương Khả phất tay.
Hòa thượng kia bị Vương Khả chọc giận, trên mặt đỏ ửng, khí huyết cuồn cuộn, giống như bị nội thương:
- Ta giết yêu nghiệt ngươi!
- Sư huynh, đừng mà, sư huynh bớt giận, không thể phạm vào sát giới!
Một đám hòa thượng kéo hắn lui về sau.
Vương Khả, ở trong mắt đám tín đồ Phật giáo tiến đến cầu kiến thành công mắng đám hòa thượng giả này. Một đám tín đồ tràn ngập tình cảm sùng kính với phật hiệu Đại Thừa. Chuyện này cũng khiến đống tiền giấy của ngân hàng thiên địa bán hết lần nữa.
Vương Khả mắng xong, sau khi mắng sảng khoái, liền trở về chùa miếu với Trương Chính Đạo.
- Vương Khả, cái gì là phật hiệu Đại Thừa, cái gì là phật hiệu Tiểu Thừa? Ngươi sao hiểu những thứ này?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Ta không hiểu, ta chỉ nói bừa thôi!
Vương Khả phất tay.
Trương Chính Đạo: “…!”
Nghẹn họng nửa ngày, Trương Chính Đạo không biết tiếp tục đề tài này thế nào, nhưng vẫn không nhịn được nói một câu:
- Vương Khả, ngươi thật mặt dày!
- Học hỏi đi, sẽ lại có hòa thượng đến tìm hòa thượng Vô Giới, ngươi cứ trả lời bọn họ như vậy, hỏi bọn họ hiểu phật hiệu Đại Thừa hay không? Sau đó mắng hắn! Mắng đến mức hắn hoài nghi nhân sinh, sau đó sẽ không sao!
Vương Khả nuốt nước bọt nói.
Trương Chính Đạo trầm mặc hồi lâu:
- Ngươi thật không biết xấu hổ!
- Đúng rồi, đi, chúng ta còn phải thống nhất lời nói với hòa thượng Vô Giới, đừng đến lúc đó hắn sẽ nói lộ hết!
Vương Khả lập tức chạy về phía chủ điện.
----------oOo----------
Chu Kinh, trong Trấn Ma Tự!
Vương Khả ở trước quảng trường, đang công kích đám hòa thượng đến tra xét, Mộ Dung Lục Quan đã đến Trấn Ma Tự.
Một Dung Lục Quang đã là Nguyên Anh Cảnh, thực lực ra sao? Trấn Ma Tự lặng yêu không tiếng động, càng không ai phát hiện.
Mộ Dung Lục Quan trúng “mê tâm thuật” của Sắc Dục Thiên, giống như bị thôi miên, quên hết quá khứ, chỉ nguyện trung thành với Sắc Dục Thiên. Lúc này vì tìm lại chủ thượng Sắc Dục Thiên, vừa thấy đơn tuyên truyền thì tiến đến nơi này.
Thực lực của Nguyên Anh Cảnh, đột nhập vào Trấn Ma Tự không phải nhanh như gió sao? Thời điểm Vương Khả với hòa thượng đang mắng chửi nhau, Mộ Dung Lục Quang đã tìm được hòa thượng Vô Giới.
Hòa thượng Vô Giới ngồi một mình trong đại điện Trấn Ma Tự, đồng thời không ngừng thôi miên mình, chấp nhận mình là đệ tử thân truyền của Địa Tàng Vương Bồ Tát.
Ngay lúc này, Mộ Dung Lục Quang nhanh chóng chui vào đại điện.
- Chủ thượng, thuộc hạ đến chậm rồi! Người vẫn mạnh khỏe chứ!
Mộ Dung Lục Quang vội vàng xông lên.
Sau khi thấy rõ mặt của hòa thượng Vô Giới, Mộ Dung Lục Quang đột nhiên bị dọa giật mình, liên tiếp lui hai bước.
- Đây còn là mặt của người sao?
Mộ Dung Lục Quang kinh hãi nói.
Hòa thượng Vô Giới đang nhập định, cũng cảm thấy có người đến, có vẻ không phải người của Vương Khả, trong lòng trầm xuống, làm bộ đang ngủ.
Nội tâm của hòa thượng Vô Giới đang giả ngủ cũng buồn bực, ngươi nghĩ rằng ta muốn hủy dung sao? Mẹ nó, tất cả đều do Vương Khả làm hại, ta ký hiệp ước, có thể làm gì?
- Chủ thượng, là ta! Người có khỏe không?
Mộ Dung Lục Quang hỏi lại lần nữa.
Hòa thượng Vô Giới tiếp tục giả ngủ.
Thần sắc Mộ Dung Lục Quang phức tạp, đứng dậy nhìn xung quanh hòa thượng Vô Giới.
- Thân hình có hơi giống chủ thượng! Nhưng gương mặt sao biến thành như vậy! Hẳn không phải chủ thượng.
Mộ Dung Lục Quang lâm vào trầm tư.
Hòa thượng Vô Giới muôn tỉnh lại, nhưng trầm ngâm một lát, vẫn nhịn xuống. Bởi vì, Mộ Dung Lục Quang cảm thấy có người sắp vào.
“Kẽo kẹt!”
Cửa đại môn mở ra.
- Nhớ kỹ, thánh tăng tu là phật hiệu Đại Thừa, ngươi đừng hiểu sai nữa!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Đúng vậy, phật hiệu Đại Thừa, dù sao ngươi vẫn phải nói thêm được gì? Lỡ như có người hỏi thì làm sao đây?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Ta biết nói gì chứ? Được rồi, đừng nhiều lời nữa, đợi hòa thượng Vô Giới biên soạn đi!
Vương Khả nói.
- Hả? Hòa thượng Vô Giới, sao ngươi lại ngủ?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
Lúc này, hòa thượng Vô Giới mới chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh.
- Ngươi nhìn cái gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Người đâu? Vừa rồi có người vào đây?
Hòa thượng Vô Giới nhíu mày nói.
- Có người tới?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Đúng, ngay lúc nãy, có người lặng lẽ tiến vào, gọi ta chủ thượng, nếu không phải ta giả bộ ngủ, nói không chừng đã bị bắt rồi!
Sắc mặt hòa thượng Vô Giới khó coi nói.
- Có người tiến vào gọi ngươi chủ thượng?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
Lúc này, trên nóc nhà, Mộ Dung Lục Quang vẫn chưa đi, mà đến nóc nhà đối diện.
- Giả sao? Không phải hòa thượng Giới Sắc, gọi là Vô Giới? Vì sao hắn phải giả mạo chủ thượng?
Sắc mặt Mộ Dung Lục Quang khó coi nói.
Nói như thế đã đến vô ích? Lại không tìm được chủ thượng? Nhưng thế nào mới tốt?
Tuy buồn bực, nhưng Mộ Dung Lục Quang vẫn nhìn ba người trong điện, dù sao, ba người này giả mạo chủ thượng cũng thật quỷ dị, bọn họ muốn làm gì?
Lúc này, Vương Khả điều tra khắp đại điện, cũng không phát hiện Mộ Dung Lục Quang tránh ở ngoài nóc nhà.
- Tốt lắm, chỉ ba người chúng ta, có vài lời có thể nói rồi, được rồi, hôm nay có dấu hiệu tốt!
Vương Khả bỗng nhiên cười to nói.
- Dấu hiệu tốt gì? Vừa rồi ta suýt bị hù chết!
Hòa thượng Vô Giới nhất thời nói.
- Ngươi biết cái gì? Vì sao chúng ta phải giả mạo đại sư Giới Sắc? Vì hấp dẫn người liên quan đến đây. Vừa rồi có người lẻn vào, gọi ngươi chủ thượng, nói rõ, là người có quan hệ với đại sư Giới Sắc đã chú ý đến đơn tuyên truyền của ta! Đã lần lượt bị hấp dẫn đến đây! Vừa rồi người nọ phát hiện ngươi không phải đại sư Giới Sắc nên đã bỏ đi! Nhưng, những ngày tiếp theo sẽ có nhiều người đến hơn, thậm chí người ta muốn tìm cũng sẽ đến!
Vương Khả kích động nói.
- Ai, ngươi muốn tìm ai?