Bất Diệt Thần Vương

Chương 544: Gian tặc Vương Khả




Vương Khả trừng mắt nói.

Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ.

- Chỉ vì nể mặt ngươi, ta mới không giết bọn họ, cũng xem như tạo cơ hội ngươi thể hiện uy tín, để bọn họ nhận ân cứu mạng của ngươi, sao ngươi còn không mau đi?

Vương Khả thúc giục.

Vẻ mặt Trương Thần Hư cổ quái, vẫn cảm thấy có vấn đề. Nhưng dù sao Vương Khả đã nể mặt mình, Trương Thần Hư chỉ có thể vừa ngờ vực vừa lui xuống.

- Được rồi, ta đi ngay! Ta cũng muốn quay về tông môn xem thử, tông chủ có thể nguy hiểm hay không? Cáo từ!

Trương Thần Hư giẫm chân tại chỗ, đạp lên phi kiếm ra khỏi Thanh Kinh.

Vương Khả nhìn Trương Thần Hư rời khỏi, cũng thở phào, mẹ nó, thật tốt quá, Tử gia quân ngoài thành, đám phiền phức như cao dán kia, rốt cục đã giải quyết được rồi.

Vương Khả không phải không thể động bọn họ mà không dám động bọn họ! Ma Tôn không phải trông coi Thanh Kinh mỗi ngày, hôm nay chỉ đi ngang qua mà thôi, hôm nay ta càn rỡ, ngày mai thì sao? Chính mình nếu dám giết Tử gia quân kia quá công khai, tuy Tử Bất Phàm nói mặc kệ hắn, nhưng ai biết có trút giận lên đại biểu ca ta không? Hôm nay Tử Trọng Sơn đại bại trở về, nói không chừng ngày mai sẽ trở lại?

Để Trương Thần Hư xử lý là lựa chọn sáng suốt, không tìm ra khuyết điểm nào.

Vương Khả trấn an đệ tử chính đạo, đi ra chỗ cao, nhìn về phía đại doanh Tử gia quân xa xa.

Nhìn thấy Trương Thần Hư vừa trở về, đã bị một đám đệ tử Kim Ô Tông bao vây, còn có nam tử long bào tím kia. Trương Thần Hư nói chuyện với mọi người một hồi, một đám đệ tử Kim Ô Tông đều cảm kích cú đầu, muốn gọi Tiên Hạc rời đi. Chỉ có nam tử long bào tím đột nhiên giống nổi đen, hét toáng lên, giống như không tình nguyện.

“Chát!”

Khoảng cách xa như vậy, Vương Khả đều có thể nghe thấy tiếng Trương Thần Hư tát nam tử long bào tím một cái, sau đó mắng to, dọa tướng quân bốn phía nhất thời không dám lắm chuyện.

Đại doanh bỗng nhiên làm phản, vô số tướng sĩ nhất thời bị dọa sợ chạy trối chết.

Từ một đại doanh đầy người, biến thành một tòa đại doanh trống không.

Trương Thần Hư mang theo đám đệ tử Kim Ô Tông cưỡi hạc rời đi, đồng thời có người dẫn nam tử long bào tím đã thất hồn lạc phách rời khỏi, một vở hài kịch cuối cùng hạ màn như vậy.

- Tốt lắm, đã giải quyết rồi! Về sau, nếu Kim Ô Tông dám làm gì Đại Thanh Vương Triều, không chỉ phải lo lắng thái độ của Ma Tôn mà còn phải lo lắng thái độ của Thiên Lang Tông!

Trong mắt Vương Khả sáng ngời.

Đứng ở chỗ cao, Vương Khả quan sát tứ phương Thanh Kinh, trong mắt hiện lên vẻ vừa lòng. Tam đại Vương Triều khu phàm nhân đã có một Vương triều hoàn toàn họ Vương!

- Nguy rồi, Long Ngọc đâu rồi?

Vương Khả biến sắc.

Quay đầu, Vương Khả bay đến tiểu viện chỗ Ma Tôn.

----------oOo----------

Thanh Kinh!

Khi Vương Khả vọt vào tiểu viện Ma Tôn đi ra, tiểu viện đã được che lấp một tầng sương mù.

- Gia chủ?

Một đám tử đệ Vương gia cung kính đứng bên ngoài.

- Sao lại thế này?

Vương Khả trừng mắt nhìn tử đệ Vương gia.

- Vừa rồi người để người ta mang theo Long Ngọc cô nương tiến vào tiểu viện, chúng ta cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi Điền Chân tản đi sương mù chúng ta bố trí, chúng ta mới biết không ổn. Chuyện sau đó, gia chủ cũng thấy rồi, thuộc hạ cũng không nhiều lời nữa. Nhưng sau khi Ma Tôn rời khỏi, chúng ta muốn đi vào, lại giống như có một tầng kết giới sương mù, làm thế nào cũng không vào được!

Một tử đệ Vương gia cung kính nói.

- Kết giới?

Vương Khả tiến lên sờ. Nhưng Vương Khả trong nháy mắt xuyên qua, căn bản không có kết giới nào mà.

- Gia chủ, lúc trước rõ ràng có mà!

Một tử đệ Vương gia kinh ngạc nói. Kết giới sao bỗng nhiên không còn nữa?

- Tại sao có thể như vậy?

Sắc mặt Vương Khả trầm xuống.

- Chúng ta cũng không biết, Long Ngọc cô nương không đi ra, Ma Tôn cũng không biết khi nào thì đi vào!

Tử đệ Vương gia nói.

- Vào đi, kết giới, ta đã loại bỏ rồi!

Bên trong nhất thời truyền đến tiếng của Long Ngọc.

- Long Ngọc?

Vương Khả hơi sửng sốt, đạp chân tại chỗ, nhất thời xông vào.

Bên trong tuy rằng bị sương trắng bao phủ, nhưng hết thảy như ban đầu. Chỉ là ở góc tường cách đó không xa có Trương Chính Đạo và đám Vương gia dẫn đường cho Long Ngọc.

Long Ngọc cũng tươi cười đứng đó.

- Long Ngọc, nàng không sao chứ?

Vương Khả nhất thời lo lắng nói.

- Ta không sao, nhưng bọn Trương Chính Đạo có thể phải ngủ một thời gian!

Long Ngọc cười khổ.

- Sao, sao lại thế này?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Ta cũng không biết, lúc trước được thuộc hạ chàng mang vào đây, cả đám người bỗng nhiên hôn mê. Lúc ấy ta cũng hoảng sợ, chuẩn bị gọi dậy tên Trương Chính Đạo giả mạo Ma Tôn này, nhưng khi tiến đến mới biết đó lại là Ma Tôn thật! Ma Tôn vung tay lên, đẩy đám thuộc kia vào góc tường này, ta mới nhìn thấy Trương Chính Đạo cũng chết ngất bên cạnh!

Long Ngọc nói.

- Ma Tôn? Đánh hôn mê Trương Chính Đạo và thuộc hạ ta, sao lại…!

Vẻ mặt Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Ma Tôn nói ta lần này càn quấy, để ta đứng ở góc tường chịu phạt! Sau đó Điền Chân xua tan sương mù, Ma Tôn đuổi giết Tử Trọng Sơn, trước khi đi, thiết lập một kết giới, còn để lại một viên kết giới ngưng châu! Ta thấy ngươi đến thì dùng kết giới ngưng châu này mở ra kết giới!

Long Ngọc giải thích.

- Sao lại thế này? Ôi! Ma Tôn có phải rất tức giận không?

Vương Khả nôn nóng.

Long Ngọc nhìn thấy Vương Khả lo lắng, khẽ cười nói:

- Ta cũng không biết!

- Nàng còn cười, ta thì không sao, ta có thể giải thích với Ma Tôn, Trương Chính Đạo chỉ là mặc đồ giống mà thôi! Nhưng nàng thì sao, Ma Tôn đều phạt đứng nàng rồi, khẳng định trách nàng đến tìm ta chơi!

Vương Khả nhíu mày lo lắng.

- Không cần lo lắng, Ma Tôn sẽ không để ý chuyện nhỏ này!

Long Ngọc cười nói.

- Đây là việc nhỏ sao?

Vương Khả trừng mắt nói.

Long Ngọc cười khanh khách, khiến Vương Khả buồn bực.

Trong lúc hai người trò chuyện, Trương Chính Đạo và đám thuộc hạ của Vương Khả dần tỉnh lại.

- Tỉnh rồi?

Vương Khả muốn tiến lên kiểm tra.

Long Ngọc bỗng nhiên nhướng mày:

- Vương Khả, ta phải đi rồi!

- Đi sao?

Vương Khả khó hiểu.

- Ừm, Ma Tôn truyền âm cho ta, để ta rời đi, Ma Tôn ở nơi đó chờ ta!