Bất Diệt Thần Vương

Chương 543: Gian tặc Vương Khả




Tử Trọng Sơn quay đầu nhìn Vương Khả trừng mắt cách đó không xa. Sắc mặt Tử Trọng Sơn cứng đờ, để ta tìm Vương Khả nói giúp? Đùa cái gì, hôm nay tất cả mọi người đều nhìn ra ta làm khó Vương Khả thế nào, còn phải mời Vương Khả ra mặt, mặt mũi của tông chủ Kim Ô Tông ta cũng không cần sao?

- Ma Tôn? Hừ, ngươi muốn phù hộ Đại Thanh Vương Triều này?

Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.

Ma Tôn bay lên trời, lạnh lùng nhìn Tử Trọng Sơn.

- Ta, hôm nay muốn giết ngươi!

Ma Tôn đi thẳng vào vấn đề.

Khi nói chuyện, Ma Tôn chỉ ngón tay vào Tử Trọng Sơn.

Tử Trọng Sơn biến sắc, vung tay lên, nhất thời, mây đen cái thế, giành ra tay trước.

- Lôi bạo, đi!

Tử Trọng Sơn gào to.

“Ầm ầm ầm! ’

Lôi bạo như thác nước, phóng thẳng đến Ma Tôn. Nếu đổi lại là Nguyên Anh Cảnh, hiện giờ đã sớm tránh né rồi. Lôi bạo này rất khủng bố. Nhưng Ma Tôn thì không, Ma Tôn không hề động đậy, cứ đứng ở nơi đó, mặc từng đạo lôi điện phát tiết, từng đạo lôi điện oanh kích lên người. Lôi điện nổ tung Ma Tôn, khiến Tử Trọng Sơn vui vẻ.

“Ầm!”

Lôi điện nổ tung Ma Tôn, chợt bị đánh ngược lại, vầng sáng xung quanh Ma Tôn đã cản trở toàn bộ lôi điện. Lôi điện nổ mạnh, y bào, tóc tai của Ma Tôn không còn chút dao động nào.

“Vù!”

Đầu ngón tay Ma Tôn phát ra ánh sáng, bắn thẳng đến Tử Trọng Sơn.

- Thiên Ti Phất Trần!

Tử Trọng Sơn vung phất trần trên tay.

“Ầm!”

Tia kích quang nháy mắt nổ tung phất trần thành một lỗ hổng.

- Cái gì?

Tử Trọng Sơn biến sắc.

Giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một tàn ảnh Ma Tôn, xuất hiện phía trước Tử Trọng Sơn, một chưởng đánh ầm ầm lên ngực Tử Trọng Sơn.

Trong chốc lát, giống như có hai Ma Tôn, một đứng ở vị trí cũ, một xuất hiện ở trước mặt Tử Trọng Sơn.

Hình ảnh trước mắt khiến tất cả mọi người kinh ngạc, há to mồm.

“Ầm!”

Một tiếng nổ, Tử Trọng Sơn bị Ma Tôn đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung.

Mọi người lúc này mới nhìn rõ, Ma Tôn ở vị trí ban đầu tản đi, đó mới là tàn ảnh. Tốc độ Ma Tôn cực nhanh, mọi người đã không thể nắm bắt.

Giữa không trung, Tử Trọng Sơn cũng kinh hãi nhìn Ma Tôn:

- Ngươi, ngươi đã là Nguyên Anh Cảnh viên mãn rồi sao? Không, không thể nào!

Vù!

Giữa không trung lần nữa xuất hiện Ma Tôn, giống chiêu thức vừa rồi, ầm ầm đánh lên ngực Tử Trọng Sơn.

- Lôi bạo!

Tử Trọng Sơn cả kinh kêu lên.

“Ầm!”

Đột nhiên, một tia lôi bạo chốc lát nổ tung thiên địa. Tử Trọng Sơn lần nữa tung ra một chưởng, hóa thành lưu quang phóng ra xa.

“Hừ!” Giữa không trung truyền ra tiếng hừ lạnh của Ma Tôn.

“Vù!”

Ma Tôn cũng hóa thành tàn ảnh, nháy mắt truy kích.

Tông chủ Kim Ô Tông, ở trước mặt Ma Tôn mà không có lực đánh trả? Trong lúc nhất thời, bao nhiêu đệ tử chính đạo hít một ngụm khí lạnh.

Đảo mắt, hai cường giả đại tuyệt thế đã đuổi đến chân trời.

- Điền Chân, ngươi ở đây chờ bản tôn, một hồi, bản tôn sẽ lấy mạng chó của ngươi!

Thanh âm Ma Tôn lạnh như băng truyền đến từ phía xa.

“Phụt!”

Điền Chân đang trọng thương run lên, ta bị Ma Tôn nhắm vào rồi sao? Vì sao?

Hôm qua nhìn thấy không phải là Ma Tôn do Trương Chính Đạo ngụy trang sao? Hôm nay sao biết thành thật rồi? Chẳng lẽ, Trương Chính Đạo chính là Ma Tôn? Không, không thể nào!

- Điền trưởng lão, ngươi vẫn muốn tìm ta tâm sự sao? Đến đây đi, ta vẫn ở đây chờ ngươi!

Vương Khả cách đó không xa hô lên.

Điền Chân nhìn Vương Khả, trên mặt lộ ra vẻ bi phẫn, tâm sự với ngươi? Nếu còn tán gẫu, Ma Tôn trở lại, ta con mẹ nó sẽ mất mạng. Gian tặc Vương Khả ngươi, ngươi sao khuyết đức như vậy? Mẹ nó!

Nâng cánh tay cụt lên, chịu đựng thống khổ bả vai bị chém, Điền Chân vừa ói ra máu vừa phóng đi nhanh. Còn ở lại? Đùa giỡn gì chứ?

Đảo mắt, Điền Chân đã biến mất phía chân trời.

Vương Cung Thanh Kinh, một đám đệ tử chính đạo còn chưa hồi phục lại tinh thần.

Sắc mặt Trương Thần Hư bên cạnh lúng túng nói:

- Vương Khả, thân thuộc thế tục của ngươi đăng cơ làm vua, còn mời Ma Tôn đến cổ động? Sao ngươi không nói trước một tiếng!

Một đám đệ tử chính đạo cũng kỳ quái nhìn Vương Khả.

Vẻ mặt Vương Khả xấu hổ, mẹ nó, ta nào biết Ma Tôn đến đây!

Nhưng lúc này, Vương Khả tự nhiên không thể nói mình không biết.

- Ách, ta cũng sợ ảnh hưởng hưng trí của mọi người! Vốn Ma Tôn sẽ không lộ diện, ai để ngươi mang Tử Trọng Sơn đến đây. Không nói còn tốt, nói đến chuyện này ta thật tức giận, Trương Thần Hư, ngươi làm việc kiểu gì vậy?

Vương Khả nhất thời đảo khách thành chủ quở trách Trương Thần Hư.

- Ta? Ta cũng không ngờ sẽ như vậy…!

Trương Thần Hư cười khổ nói.

- Ngươi không ngờ tới? Vốn, Điền Chân kia đã tới gây sự với ta thật kỳ quái, hiện tại, Tử Trọng Sơn ngươi mang đến, lại bị đánh ở chổ ta, sau này nếu có thể sống, không phải sẽ hận ta cả đời sao! Ngươi đúng là càng giúp càng hỏng việc!

Vương Khả tức giận nói.

Trương Thần Hư: “…!”

- Hôm đó, ta chịu mọi trách nhiệm cho ngươi, chỉ để ngươi làm việc nhỏ thôi. Kết quả, ngươi càng giúp càng không xong, ngươi để ta phải làm gì tiếp theo đây?

Vương Khả nói luyên thuyên.

- Ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi giải tỏa hiểu lầm với tông chủ!

Trương Thần Hư cười khổ nói.

Biết mình đuối lý, Trương Thần Hư cũng chỉ á khẩu không nói nên lời.

- Tốt lắm, tuy có hiểu lầm thật lớn với Tử Trọng Sơn, nhưng ta vẫn nể mặt Trương Thần Hư ngươi!

Vương Khả bỗng nhiên thay đổi ngữ khí.

“Ách?” Trương Thần Hư sửng sốt.

Ngươi nể mặt ta? Có ý gì?

Chỉ có Trương Chính Đạo nếu ở đây mới hiểu được, Vương Khả lại muốn hãm hại người khác rồi.

- Tử gia quân ngoài thành là cháu trai Tử Trọng Sơn phải không, ta đã nể mặt ngươi, không động thủ rồi! Còn có đám đệ tử Kim Ô Tông ngoài thành, ta cũng không truy cứu, ngươi đi xử lý đi!

Vương Khả nói.

- Ta đi xử lý?

Trương Thần Hư nhíu mày nói.

- Vô nghĩa, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn chúng ta giết hết bọn họ sao? Đại Thanh Vương Triều, vâng mệnh trời mà, đã trần ai lạc định rồi! Nhóm người trú binh ngoài thành là phản tặc! Phản tặc trong Vương Triều là phải tru tộc! Ngươi thật muốn đại biểu ca ta hạ lệnh giết sạch bọn họ sao? Còn có đám đệ tử Kim Ô Tông kia rất giỏi sao, mỗi ngày đến Thanh Kinh tìm hiểu tin tức, ta đã mắt nhắm mắt mở rồi, ngươi nhìn xem, bên chỗ ta có bao nhiêu huynh đệ muốn chém giết bọn họ, đây không phải chuyện nhỏ sao?