Long Ngọc chỉ về phía nóc nhà.
Vương Khả nhìn qua, quả nhiên, Ma Tôn mặc hắc bào, đội mặt nạ ác quỷ, đứng phía xa.
- Đánh với Tử Trọng Sơn xong rồi? Nhanh vậy sao?
Vương Khả kinh ngạc.
- Vương Khả, Ma Tôn gọi ta, ta phải đi rồi!
Long Ngọc lấy ra phi kiếm, cưỡi kiếm bay lên.
- Đợi ta, ta cũng bái phỏng Ma Tôn một chút! Chờ một chút!
Vương Khả sốt ruột nói.
Vương Khả chạy ra xa, dù sao, mình rất nhát gan, không có nắm chắc mười phần thì sẽ không ngự kiếm phi hành. Nhưng Ma Tôn giống như không để ý đến Vương Khả, thậm chí căn bản không thèm liếc mắt nhìn Vương Khả một cái. Khi Long Ngọc bay đến gần, Ma Tôn đạp chân, mang theo Long Ngọc, phóng lên tận trời, nháy mắt phóng về phía chân trời.
- Ma Tôn, chờ một chút! Long Ngọc!
Vương Khả sốt ruột hô lên. Nhưng hai người đã rời đi thật xa, Vương Khả chỉ nhìn thấy Long Ngọc lúc bay quay đầu nhìn mình một cái.
Long Ngọc, Ma Tôn biến mất giữa chân trời, rất nhanh tiến vào trong sơn lâm.
Nơi này không có người, Long Ngọc thở phào nhìn Ma Tôn, vung tay lên.
“Vù!”
Ma Tôn nháy mắt biến mất, thì ra, đây căn bản không phải là Ma Tôn gì, chỉ là một bộ quần áo và mặt nạ thôi! Là hình người dùng thuật khởi động! Long Ngọc vung tay lên, mặc hắc bào và mặt nạ lên người.
Ma Tôn đạp chân tại chỗ, biến mất trong sơn lâm.
Thanh Kinh, Vương Cung.
Trương Chính Đạo tỉnh lại, lúc này chạy đến trước mặt Vương Khả, vẻ mặt tuyệt vọng.
- Vương Khả, ta bị Ma Tôn đánh ngất? Thuộc hạ ngươi nói, ta bị Ma Tôn đánh ngất? Làm sao bây giờ? Xong đời rồi, ta bị Ma Tôn nhìn trúng rồi, là ngươi để ta giả mạo, ngươi giúp ta giải thích, ta có cự tuyệt mà!
Trương Chính Đạo hoảng sợ nói.
Vừa mới tỉnh lại, trên đầu vẫn còn đau đớn, chuẩn bị tìm hung thủ báo thù, nhưng khi nghe tử đệ Vương gia giải thích, lập tức bị dọa muốn xỉu, người này ta làm sao báo thù? Ma Tôn đánh ta một chút thì sao chứ, không chặt đầu ta đã là ban ân thiên đại rồi! Ta con mẹ nó còn muốn chết sao!
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo:
- Giải thích cái gì?
- Giải thích chuyện giả mạo Ma Tôn đó! Ngươi không biết, bị Ma Tôn nhắm vào sẽ là kết quả gì sao?
Trương Chính Đạo hoảng sợ nói.
- Ai nói ngươi giả mạo Ma Tôn? Ta cũng không nói ngươi giả mạo! Chính ngươi cũng không nói ngươi giả mạo! Ngươi không có giả mạo Ma Tôn!
Vương Khả nói.
- Thối lắm, ngươi lừa mình dối người sao? Điền Chân kia đã nói trước mặt nhiều người như vậy, ta hiểu rõ, người khác không biết, Ma Tôn có thể không biết sao?
Trương Chính Đạo lo lắng.
- Thả lỏng tâm tình đi. Nếu Ma Tôn vừa rồi không giết ngươi, không phải đã nói rõ không quan tâm chuyện này sao? Ma Tôn không cho rằng ngươi giả mạo hắn, ngươi ồn ào làm gì? Sợ người khác không biết sao?
Vương Khả nói.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ, nhất thời che miệng lại.
- Không sao rồi, đã qua rồi!
Vương Khả vỗ vai Trương Chính Đạo an ủi.
- Không được rồi, ta bị dọa chết rồi, ngươi phải bồi thường tổn thất tinh thần của ta!
Trương Chính Đạo trừng mắt kêu lên.
- Thì ra ngươi than vãn nửa ngày là vì muốn lừa tiền ta? Ngươi cảm thấy, tiền của ta dễ lừa như vậy sao?
Vương Khả trừng mắt.
Trương Chính Đạo: “…!”
- Phí diễn xuất nửa tháng đã nói từ trước, muốn hay không!
Vương Khả trừng mắt.
- Ta thật bị dọa chết rồi, ngươi phải bồi thường ta!
Trương Chính Đạo nóng nảy.
Vương Khả quay đầu muốn đi!
- Ê! Nếu ngươi không trả thù lao, ta sẽ nói hết mọi chuyện ngươi từng làm trước đây, đến lúc đó Ma Tôn khẳng định tìm ngươi tính sổ!
Trương Chính Đạo kêu lên.
Vương Khả cũng không quay đầu:
- Ngươi cứ nói đi, dù sao cũng không phải ta giả mạo Ma Tôn!
Trương Chính Đạo: “…! ’
Mẹ nó, muốn lừa mấy đồng tình trên tay ngươi sao lại khó như vậy? Ta sắp bị hù chết rồi, lần này thật không phải lừa tiền!
Đại Thanh Vương Triều, trần ai lạc định.
Vương Khả nhiệt tình chiêu đãi một đám đệ tử chính đạo rồi chậm rãi tiễn đưa tất cả mọi người.
Chiêu đãi đệ tử chính đạo, Vương Khả tự nhiên cũng tìm đệ tử Ma giáo sống ở Thanh Kinh, đánh mấy ván mạt chược, nói lần này chiêu đãi chậm trễ, mong mọi người không còn để trong lòng, về sau quan tâm đến Đại Thanh Vương Thất nhiều hơn.
Một đám đệ tử Ma giáo đánh mạt chược với Vương Khả, tự nhiên đều mở miệng đáp ứng.
Đùa giỡn gì, thế tục thân thích của Vương Khả lập quốc, tuy mời một dám đệ tử chính đạo, không mời đệ tử Ma giáo, nhưng Ma Tôn đang ở Vương Cung mà.
Ma Tôn đã đến rồi, bọn họ ai dám không nể mặt?
Tuy Ma Tôn không nói gì nhưng lần này có thể đến cũng xem như ủng hộ Vương Khả. Bên trong Ma giáo ai dám oán hận? Mọi người chơi mạt chược đều vui vẻ.
Đại Thanh Vương Triều, chính thức đi vào quỹ đạo!
Vài ngày trước ở Thanh Kinh, Thiết Lưu Vân an bài người gửi tin tức cho Vương Khả.
- Tử Trọng Sơn cuối cùng cũng trốn khỏi tay Ma Tôn?
Trương Chính Đạo nhíu mày nhìn Vương Khả truyền đạt tin tức.
- Đúng vậy, Ma Tôn đả thương Tử Trọng Sơn rồi rời khỏi, Tử Trọng Sơn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể gây phiền toái cho ta nữa!
Vương Khả nói.
- Vậy Điền Chân thì sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Điền Chân? Bộ dáng thảm thương kia, khẳng định cũng không thể tìm ta! Nhưng mà…!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Nhưng mà sao hả?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Nhưng đám thần kinh Kim Ô Tông này nói không chừng vẫn đến gây phiền toái cho ta!
Vương Khả buồn bực nói.
- Ngươi có Thiên Lang Tông phù hộ, ngươi sợ cái gì?
Trương Chính Đạo nói.
Sắc mặt Vương Khả rất khó coi, vốn mình không sợ hãi điều gì, có sư tôn Trần Thiên Nguyên phù hộ, ta còn sợ cái rắm! Nhưng sư tôn sắp thăng chức rồi, ai tới phù hộ ta?
Tuy nói mình có Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, có thể đánh ám chiêu với những người đến làm phiền mình, nhưng đây cũng không phải kế lâu dài!
- Ôi, ta quên mất, ngươi lúc trước nói Trần Thiên Nguyên sắp… Tông chủ Thiên Lang Tông mới kia chẳng lẽ thật sẽ rơi lên người Mạc Tam Sơn sao?
Trương Chính Đạo hỏi.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Sao có thể, mẹ nó, ta phải tìm Cung Vi trở về!
- Điện chủ Nam Lang Điện? Nàng giống thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngươi không phải đã từng hỏi tin tức của nàng với Thiết Lưu Vân sao?
Trương Chính Đạo khinh thường nói.