Ta chỉ đi ngang qua thôi! Oan có đầu nợ có chủ, ngươi đi tìm điện chủ Nam Lang Điện đi, ngươi đến làm phiền ta làm gì?
Vương Khả nhất thời trả đũa.
Sắc mặt Tử Trọng Sơn cứng đờ ngươi có thủ đoạn như vậy, ta còn chưa làm khó dễ ngươi, ngươi đã muốn làm khó dễ ta rồi sao?
- Cái gì? Vương Khả, ngươi nhìn thấy sư tôn ta rồi?
Thiết Lưu Vân vui vẻ nói.
- Tử Trọng Sơn đánh một trận với điện chủ Nam Lang Điện, chịu thua thiệt, liền làm phiền Vương Khả? Sao lại như thế?
- Vương Khả đã cứu rất nhiều đệ tử Kim Ô Tông, Tử Trọng Sơn quá đáng rồi, hắn đến giúp Điền Chân ra mặt đi?
- Quá thâm hiểm!
Nhất thời, bốn phía nhỏ giọng nghị luận.
Tử Trong Sơn đen mặt, mẹ nó, uy danh của ta hiện giờ còn không đủ sao? Ta còn ở ngay đây, các ngươi đã dám nói lớn như vậy? Tử Trọng Sơn cũng không khiển trách, chỉ liếc mắt nhìn Điền Chân.
Điền Chân vội khiển trách:
- Vương Khả, ngươi dám vu khống tông chủ Kim Ô Tông ta sao?
- Ta không nói bừa, ngươi hỏi Trương Thần Hư, lúc ấy hắn ở bên cạnh! Đúng rồi, ngày đó ngươi cũng đến, nhưng ngươi đã đi trước rồi! Ngươi không phải bị điện chủ Nam Cung Điện đánh một quyền thôi sao? Còn thù dai như vậy sao? Hơn nữa quyền kia là ngươi bảo nàng đánh mà? Ngươi sao có thể trách nàng! Lúc ấy Trương Thần Hư ở ngay bên cạnh, ta cũng không cần nói dối?
Vương Khả nhìn Trương Thần Hư.
Mọi người nhìn Trương Thần Hư.
Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ, nhưng không mở miệng.
Mọi người nhìn thấy biểu tình của Trương Thần Hư, chỉ biết Vương Khả không nói bừa.
- Thì ra là vậy, trưởng lão Điền Chân, chính ngươi để sư tôn ta đánh một quyền, ngươi sao còn ghi hận Vương Khả sư đệ chứ?
Thiết Lưu Vân trừng mắt nói.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Một đám đệ tử chính đạo đều hùa theo.
- Hừ, các ngươi cho rằng đây là nguyên nhân ta tìm Vương Khả sao? Hừ, các ngươi đều bị Vương Khả lừa rồi!
Điền Chân trừng mắt nói.
- Lừa? Mong các hạ chỉ giáo, ta câu nào lừa mọi người?
Vương Khả hỏi.
- Đúng vậy, Trương Thần Hư là đệ tử Kim Ô Tông, cũng không dám lấp liếm giúp ngươi!
Triệu Tứ khinh thường nói.
- Lừa gạt ta nói cũng không phải chuyện này mà là thân phận của Vương Khả. Các ngươi có biết, Vương Khả không phải đệ tử chính đạo mà là nằm vùng Ma giáo phái tới!
Điền Chân chỉ vào Vương Khả, quát lớn.
Bốn phía nhất thời an tĩnh, một đám đệ tử nhìn nhau.
- Rồi sao?
Thiết Lưu Vân hiếu kỳ nói.
Đám đệ tử chính đạo đều nhìn Điền Chân thật kỳ quái.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Rồi sao cái gì? Lời ta nói, các ngươi không nghe thấy sao? Vương Khả là tà ma, hắn là nội gián đến từ Ma giáo!
Sắc mặt đám đệ tử chính đạo cổ quái.
- Chúng ta biết, Vương Khả là nội gián của Ma giáo phái tới, chúng ta đều biết, ai chẳng biết!
Triệu Tứ cổ quái nói.
Điền Chân nhất thời không phản ứng kịp, trầm mặc một lát. Các ngươi đều điên rồi? Lời ta nói, các ngươi không thể lý giải sao.
- Điền Chân, tên hiếu kỳ này? Tất cả mọi người biết là Thiên Lang Tông phái Vương huynh đệ đi Ma giáo làm nội ứng. Vương huynh đệ đã làm nội gián thành công, được phong làm đà chủ Thần Long, lại bị Ma giáo phái đến chính đạo làm nội gián ngược lại! Tất cả mọi người đều biết Vương Khả là nội gián Ma giáo phái đến, ngươi sao không hiểu chứ?
Triệu Tứ nói.
Điền Chân: “…!”
Vương Khả bên cạnh lập tức khách khí nói:
- Các vị, đừng nói như vậy, nội ứng gì chứ, đều là huynh đệ cả thôi. Sau này ta còn phải quay về Ma giáo, các ngươi gióng trống khua chiêng thân phận của ta, ta thật khó xử!
- Ô, ngại quá, Vương huynh đệ, chúng ta quên mất! Nội ứng ngươi còn phải nội ứng trở lại, lần này nếu còn nội ứng trở lại sẽ càng nguy hiểm hơn! Ta thật lắm mồm!
Triệu Tứ lập tức tự phạt mình một cái tát.
Điền Chân: “…!”
Vì sao? Vương Khả làm nội ứng mọi người đều biết, nhưng không ai nghi ngờ hắn? Còn nói thay hắn, các ngươi nghe không hiểu ta sao?
Thần sắc của Tử Trọng Sơn cũng trở nên cổ quái, đồng thời liếc mắt nhìn Điền Chân. Ngươi tiếp tục cắn đi, không ngươi tiếp tục nói đi, chẳng lẽ còn muốn tông chủ ta tố giác Vương Khả hay sao?
----------oOo----------
Trong Vương Cung Thanh Kinh! Trên sân thượng thật lớn!
Các đệ tử chính đạo đến từ các Đại Tiên Môn vây quanh bốn người Vương Khả, Tử Trọng Sơn, Điền Chân, Trương Thần Hư.
Nghe Điền Chân quở trách Vương Khả, các đệ tử chính đạo đều trừng mắt nhìn Điền Chân. Vương Khả là nằm vùng Ma giới phái đến, chúng ta ai không biết?
- Tông chủ Kim Ô Tông, Điền trưởng lão, các ngươi nếu chỉ có hiểu lầm này, vậy mọi người cùng nhau giải tỏa là được rồi! Hôm nay thân thích thế tục của ta đăng cơ làm vua, đúng lúc, ở lại cùng nhau uống rượu đi!
- Đúng vậy, tông chủ Kim Ô Tông, việc này chúng ta rõ ràng nhất. Nếu các ngươi có nghi ngờ gì, sau này chúng ta sẽ nói rõ với các ngươi, hôm nay là ngày vui, không cần nghiêm túc như vậy!
Triệu Tứ cười nói.
Trong lúc nhất thời, bốn phía trở nên hòa thuận vui vẻ, khiến đám Tử Trọng Sơn, Điền Chân bỗng cảm thấy hụt hẫng. Các ngươi nhiệt tình hiếu khách như vậy làm gì? Chúng ta là tới phá!
Tử Trọng Sơn liếc mắt nhìn Điền Chân.
Điền Chân hít sâu:
- Không, Vương Khả, ngươi lừa được người khác nhưng không lừa được ta! Hừ, ở Long Tiên Trấn, thời điểm tòa cao ốc Thần Vương thứ hai của ngươi khai trương, ngươi dùng lôi điện tru sát quần ma, căn bản không thu được công đức tru ma! Ngươi căn bản là tà ma!
- Điền trường lão, ngươi hiểu lầm Vương huynh đệ rồi. Ai da, ngày đó Mạc Tam Sơn cũng nghi ngờ như vậy, tông chủ Trần Thiên Nguyên đã làm sáng tỏ, ngươi sao lại nói nữa!
Triệu Tứ cười khổ nói.
- Đúng vậy, Vương Khả chỉ dùng lôi điện che giấu, để đám đệ tử Ma giáo không phát hiện hắn thu hoạch công đức tru ma mà thôi. Chút thủ thuật che mắt ấy, ngươi còn không nhìn ra?
Lại có người nói.
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Nhất thời, không cần Vương Khả biện giải, mọi người đều giúp Vương Khả làm sáng tỏ.
Giờ khắc này, Điền Chân rốt cục hiểu được dụng ý của Vương Khả. Vương Khả mời đám đệ tử chính đạo này đến, không chỉ vì đâm chọt mình mà còn mời trăm cái mồm giải thích thay hắn. Ta một người một miệng, kêu la dữ dội thế nào cũng không cãi lại trăm cái miệng?