Bất Diệt Thần Vương

Chương 541: Phải có trách nhiệm xã hội




Phân rõ phải trái? Nói không lại bọn họ, Vương Khả còn không cần mở miệng, nước miếng của trăm cái mồm đã sớm dìm chết ta.

- Điền trưởng lão, sao lại là vấn đề này? Lần trước Mạc Tam Sơn cũng bởi vì náo loạn như vậy, kết quả bị sư tôn ta chỉnh đốn một trận! Ngươi sao lại nói nữa, ta với ngươi cũng không phải cùng tông môn, ngươi tới xem náo nhiệt cái gì?

Vẻ mặt Vương Khả cổ quái nói.

- Ta tận mắt nhìn thấy, không thể để ngươi gây hại cho chính đạo được!

Điền Chân lạnh lùng nói.

- Ta gây hại cho ai chứ? Vậy ngươi nói thử xem, ta đã bước vào Tiên môn mấy năm nay, đã làm bao nhiêu chuyện cho chính đạo, ngươi biết không? Ta có cống hiến với chính đạo! Ngươi thì sao?

Vương Khả hỏi.

- Đúng vậy, Vương Khả đã cứu được nhiều đệ tử chính đạo như vậy từ chỗ Ma giáo!

- Vương Khả còn mang về vô số tin tức của Ma giáo!

- Vương Khả còn thiết lập bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn, giúp đỡ rất nhiều người nhà của đệ tử chính đạo!

- Vương Khả cứu không biết bao nhiêu gia đình chính đạo!

Một đám người đều gật đầu, một đám người không ngừng khen ngợi Vương Khả.

- Điền trưởng lão, thân là đệ tử chính đạo, không phải tu vi càng mạnh thì sẽ càng được người tôn trọng, ngươi phải thể trách nhiệm xã hội của mình, ngươi đã làm gì cho xã hội? Không phải chỉ có thăng chứ tu vi mới lợi hại! Ngươi làm nhiều việc cho chính đạo, cho dù ngươi không có tu vi cao, cho dù trên người ngươi không có một xu dính túi, cũng sẽ khiến người khác tôn kính từ tận nội tâm! Ngươi không có trách nhiệm xã hội, không có tác dụng gì với tiến bộ của xã hội, ngươi mạnh thì sao, có năng lực gì chứ? Điền trưởng lão, công đạo tự ở lòng người! Hãy làm nhiều chuyện hữu ích cho đạo hữu chính đạo hơn đi!

Vương Khả tận tình khuyên bảo.

- Vương huynh đệ nói rất đúng!

- Nói hay lắm, phải có trách nhiệm xã hội!

- Chính đạo chính là thiếu những người như Vương huynh đệ!

Một đám đệ tử đều ủng hộ, Điền Chân nghe thấy mà cơ mặt run rẩy, trách nhiệm xã hội em gái ngươi!

- Điền trưởng lão, không cần đến quản chuyện Thiên Lang Tông của ta, được không hả? Chuyện riêng của Thiên Lang Tông, không tới phiên Kim Ô Tông ngươi quản? Tự mình không làm chuyện gì cho chính đạo, cả ngày chỉ biết tính kế người khác. Ngươi mới là nằm vùng Ma giáo phái tới phải không?

Thiếu Lưu Vân nhíu mày nói.

Điền Chân: “…!”

Mẹ nó, nói một hồi, ta lại biến thành nằm vùng Ma giáo phái đến.

- Tông chủ, nhóm người này, bọn họ đều bị Vương Khả mê hoặc rồi, mời tông chủ vì chính đạo diệt trừ ma đầu tuyệt thế Vương Khả này!

Điền Chân nhất thời nhìn Tử Trọng Sơn.

Tử Trọng Sơn đen mặt nhìn Điền Chân, còn tưởng rằng ngươi lợi hại thế nào, đảo mắt liền đùn đẩy trách nhiệm cho người khác?

- Được rồi, đừng nhiều lời nữa. Vương Khả, lúc trước chúng ta đã gặp Sắc Dục Thiên, ngươi có vẻ rất quen thuộc với hắn. Hiện tại, ngươi trở về với ta, chúng ta làm rõ chuyện của ngươi và Sắc Dục Thiên!

Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.

Mấy trăm cái mồm, ta còn có thể nói gì? Trước bắt người rồi nói sau.

- Sắc Dục Thiên? Ngươi muốn biết gì thì cứ hỏi? Tất cả mọi người đều vì chính đạo, ta biết gì đều sẽ nói hết, không giấu diếm gì cả! Đây cũng không phải chuyện gì phải giấu diếm!

Vương Khả nhất thời mở miệng nói.

Nói giỡn cái gì, ta đi theo ngươi? Ta ngốc vậy sao?

- Vương Khả?

Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.

- Tông chủ Kim Ô Tông, không phải ta không phối hợp với ngươi, quan trọng là, Kim Ô Tông các ngươi làm việc không đàng hoàng! Ngươi xem Đại Thanh Vương Triều này, cháu trai ngươi rõ ràng làm càn, Điền trưởng lão còn che chở hắn, dám dùng đệ tử Kim Ô Tông che chở quân đội hắn tiến công, đây không phải hại cháu trai ngươi công khai sao? Hơn nửa tháng trước, ta đã đến Thanh Kinh, Điền trưởng lão nói muốn tâm sự với ta, ta cũng không cự tuyệt! Đều là đệ tử chính đạo, quang minh lỗi lạc, có chuyện gì không thể nói công khai? Ta mời hắn đến tâm sự, nhưng hắn không chịu, một người tránh ngoài thành lớn, không biết đang tính toán cái gì? Hiện giờ, tông chủ Kim Ô Tông ngươi đã đến, ngươi cũng không thể chỉ nghe theo hắn, muốn dẫn ta đi điều tra? Ta đi theo ngươi, sau đó bị Điền trưởng lão hại chết thì sao? Có chuyện gì ngươi cứ hỏi, ta giải đáp ngay cho ngươi, cũng giải thích cho mọi người, có chuyện gì người khác không nghe được chứ?

Vương Khả nhất thời mở miệng nói.

Tử Trọng Sơn nhíu mày, Vương Khả quả thật khó chơi. Trên mặt Điền Chân cũng cứng đờ, mẹ nó, nửa tháng này, ta không chịu tán gẫu với ngươi? Ngươi cho ta cơ hội sao? Còn nói ta tránh ở đại doanh tính kế ngươi? Ngươi không làm ta sợ, ta có thể ở ngoài thành không tiến vào sao?

- Hừ, Vương Khả, ngươi đừng đổi trắng thay đen, nửa tháng trước, là ta không muốn tới sao? Rõ ràng là ngươi gạt ta!

Điền Chân trừng mắt nói.

- Ta gạt gì ngươi? Lúc ấy người của toàn bộ Thanh Kinh đều có thể làm chứng, ta gạt ngươi cái gì? Ta nói gì gạt ngươi, ngươi nói đi, ta chỉ cần có một câu gạt ngươi, ta sẽ đi theo các ngươi!

Vương Khả trừng mắt nói.

Điền Chân đen mặt, ngươi nói cái rắm, ngươi chỉ liếc mắt nhìn ta, dụ dỗ ta nhìn Trương Chính Đạo giả trang thành Ma Tôn. Ngươi không nói, nhưng trên mặt ngươi đều là diễn xuất, ta lại không có biện pháp nào giải thích.

Thở sâu, Điền Chân không muốn nhận sai, trầm giọng nói:

- Lúc ấy ngươi nói trong Vương Cung có người quen đang chờ? Còn dùng ánh mắt chỉ ta!

- Người quen? Đúng, ta là nói, nói chính là Trương…!

Vương Khả đang muốn giải thích.

- Ngươi đừng nói với ta là Trương Chính Đạo!

Điền Chân ngắt lời.

- Sao không thể nói?

Vương Khả trừng mắt nói.

Mẹ nó, ngươi còn đặt bẫy ta?

- Hừ, ngươi chưa nói là ai nhưng ngươi bảo nhìn người đó? Trong tiểu viện kia, bây giờ còn có sương mù dày đặc, lúc ấy bên trong có một người mặc quần áo Ma Tôn ngồi đó, mang mặt nạ ác quỷ của Ma Tôn, phải không?

Điền Chân trừng mắt nói.

- Ngươi hiểu lầm rồi!

Vương Khả nhíu mày nói.

- Hừ, hiểu lầm? Ngươi dùng Ma Tôn dọa ta, là thành ý nói chuyện với ta sao? Hừ, còn quan trọng hơn là, ngươi dùng Ma Tôn giả gạt ta!

Điền Chân trừng mắt giận dữ.

Đây là điều khiến Điền Chân tức giận nhất, mình đường đường là Nguyên Anh Cảnh, vậy mà bị Ma Tôn do Trương Chính Đạo giả dạng dọa sợ, không dám bước vào Thanh Kinh nửa tháng. Đây chính là sỉ nhục thật lớn!