- Tông chủ Kim Ô Tông, Tử Trọng Sơn? Còn có Điền Chân kia, còn có mặt mũi đến đây?
Triệu Tứ kinh ngạc nói.
- Vương Khả!
Điền Chân gào to.
Ánh mắt mọi người đều chuyển hướng Vương Khả.
Sắc mặt Vương Khả trầm xuống, Điền Chân này sao còn hùng hổ như vậy, không phải để Trương Thần Hư giải tỏa rồi sao?
- Trương Thần Hư, ngươi đây là… Nếu đã mang theo tông chủ Kim Ô Tông đến, sao không nói ta một tiếng, ta sẽ chào đón nhiệt tình!
Vương Khả hô với Trương Thần Hư cách đó không xa.
Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ, cười khổ nói:
- Vương Khả, chuyện ngươi nhờ ta, không thành rồi, ngại quá!
Trương Thần Hư nhận lỗi, Vương Khả liền biến sắc, chuyện gì vậy? Ngươi không hoàn thành?
Đại biểu ca của ta sắp đăng cơ rồi, ngươi nói với ta ngươi không hoàn thành?
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, nhìn gương mặt lạnh như băng của Tử Trọng Sơn, Vương Khả nhất thời biết không tốt rồi.
- Tốt lắm, mặc kệ có hoàn thành hay không, tông chủ Kim Ô Tông tiến đế, là khách xa đến, mời ba người đến ngồi ở quảng trường trước sân thượng, ta sẽ đi xuống giải quyết xong chuyện thì mới gặp ba người!
Vương Khả trịnh trọng nói. Nói xong, Vương Khả lôi kéo Long Ngọc tiến vào lầu các, rồi đi xuống lầu.
Tử Trọng Sơn, Điền Chân nhìn nhau, cũng không để ý, dù sao, hai Đại Nguyên Cảnh trông chừng, làm sao có thể để Vương Khả bỏ chạy? Ngươi cho rằng thần thức của ta là bài trí sao?
- Bái kiến tông chủ Kim Ô Tông!
Trên sân thượng, tất cả đệ tử Tiên môn đến từ Thập Vạn Đại Sơn đều thi lễ.
Tử Trọng Sơn gật đầu, hạ xuống từ không trung. Hiển nhiên đang chuẩn bị dẫn Vương Khả rời đi.
Lúc Vương Khả xuống lầu đã không ngừng nói với Long Ngọc:
- Nàng đi mau, việc hôm nay, Trương Thần Hư đã phá hư rồi, mẹ nó, mỗi lần đều làm màu trước mặt ta, còn tưởng rằng hắn có tiếng nói thế nào, chút việc nhỏ đó cũng làm không xong, thật là!
- Ta, đi sao?
Long Ngọc ngoài ý muốn nói.
Tử Trọng Sơn, Điền Chân, hai đại Nguyên Anh Cảnh tới làm phiền ngươi, ngươi lại để ta đi trước.
- Yên tâm đi, ta có thể xử lý, thân phận của nàng hơi đặc thù, là đệ tử Ma Tôn! Đừng để tai bay vạ gió! Đi mau, đi mau!
Vương Khả thúc giục.
Đồng thời, Vương Khả gọi đến tử đệ Vương gia.
- Dẫn theo Long Ngọc cô nương tìm Trương Chính Đạo, để Trương Chính Đạo hộ tống Long Ngọc cô nương rời đi!
Vương Khả phân phó.
- Dạ!
Tử đệ Vương gia cung kính nói.
- Vương Khả, chàng như vậy rất nguy hiểm!
Long Ngọc lo lắng nói.
- Nàng không sao là được rồi? Ta? Nàng không cần quá lo lắng, nhiều đệ tử chính đạo ở đây như vậy, bọn họ không làm gì được ta! Không phải cãi cọ thôi sao?
Vương Khả buồn cười nói.
Trên mặt Long Ngọc trở nên cổ quái, đã đến lúc này, ngươi còn mặt dày như vậy?
Nhưng Long Ngọc cũng không cự tuyệt ý tốt của Vương Khả, theo dẫn dắt của đám tử đệ Vương gia, rất nhanh đi vào chỗ sâu Vương Cung, tiểu viện nơi Trương Chính Đạo giả mạo “Ma Tôn”.
Vương Khả thu hút chú ý của người khác, đạp chân xuống, phóng đến sân thượng thật lớn.
- Thiên Lang Tông, phó điện chủ Đông Lang Điện, Vương Khả, bái kiến tông chủ Kim Ô Tông!
Vương Khả đi ra, thi lễ với Tử Trọng Sơn.
Tử Trọng Sơn nhìn Vương Khả, từ trên cao nhìn xuống, thần sắc phức tạp.
Hai năm này nghe thấy nhiều nhất là cái tên Vương Khả này. Tuy tu vi không cao nhưng rất có thủ đoạn. Bất quá vì mục đích của mình, không thể không bắt Vương Khả.
- Vương Khả? Hôm nay, là ngày thân thuộc thế tục của ngươi đăng cơ làm vua.
Tử Trọng Sơn nhìn Vương Khả.
- Dạ! Thật có lỗi! Tông chủ Kim Ô Tông, thân thuộc thế tục của người cũng tham gia tranh đoạt thiên hạ! Đáng tiếc vẫn không được ủng hộ. Vì bảo hộ an bình của sinh linh, để dân chúng đều hạnh phúc, tại hạ chỉ có thể loại bỏ! Nhưng mong tông chủ Kim Ô Tông yên tâm! Vương Khả ta cam đoan, đối với việc thế lực của người làm phản, thân thuộc thế tục của ta quyết không truy cứu!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Tuy Vương Khả không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng trước tiên phải tranh lấy Vương Triều này. Ngươi đường đường là tông chủ Kim Ô Tông, không thể vì thân thuộc vô năng mà truy cứu người khác? Tốt xấu gì ta cũng là điện chủ Thiên Lang Tông.
- Ha ha, việc thế tục, tự nhiên không đáng quan tâm. Nhưng ngươi cũng biết, từng thế tục Vương Triều đều có chính đạo, ma đạo phù hộ mới được?
Tử Trọng Sơn cười nói.
- Đương nhiên hiểu, hôm nay, tại hạ mời các huynh đệ Tiên môn chính đạo đến ăn mừng một phen!
Vương Khả nói.
- Đúng vậy, về sau, Tương Thốn Tông ta sẽ phối hợp với Vương huynh đệ!
- Chúng ta cũng vậy, chúng ta cũng sẽ phù hộ Đại Thanh Vương Triều!
- Ta cũng vậy…!
Đám đệ tử Tiên môn bốn phía đều mở miệng.
- Tông chủ Kim Ô Tông! Vương Khả là phó điện chủ Thiên Lang Tông ta, Thiên Lang Tông còn không thể phù hộ một Vương triều nho nhỏ sao? Hay là Tiên môn nào đó muốn đối nghịch với Thiên Lang Tông ta?
Thiết Lưu Vân cũng trầm giọng nói.
Thiết Lưu Vân nhìn ra Tử Trọng Sơn đến bất thiện, hiện giờ, chỉ có thể lùi bước sao? Đương nhiên phải ra sức ủng hộ Vương Khả!
Tử Trọng Sơn nhìn thấy một đám người ủng hộ Vương Khả, trong lòng cổ quái. Vương Khả có ảnh hưởng như vậy ở chính đạo sao?
- Chính đạo duy trì, ta đã thấy rồi? Vậy Ma giáo thì sao? Ai tới phù hộ Đại Thanh Vương Triều?
Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.
- Ma giáo?
Thần sắc tất cả mọi người cổ quái một trận.
Vương Khả sửng sốt, cổ quái nói:
- Tông chủ Kim Ô Tông, người không biết sao?
- Ta muốn nghe ngươi nói!
Tử Trọng Sơn bình tĩnh nói.
- Ách, bởi vì đủ loại nguyên nhân, tại hạ cũng có chút danh tiếng trong Ma giáo! Hẳn sẽ không có đệ tử Ma giáo đến quấy rối!
Vương Khả giải thích.
Đám đệ tử chính đạo đều gật đầu. Tất cả mọi người biết Vương Khả nằm vùng cho Ma giáo, đã trở thành đà chủ, chỉ dựa vào thân phận này, mới có thể cứu mọi người.
- Ngươi là đệ tử chính đạo, nằm vùng Ma giáo sao?
Tử Trọng Sơn cười nói.
Thần sắc Vương Khả khẽ động, loại chuyện này sao có thể thừa nhận trước mặt mọi người, nói công khai như vậy? Đó không phải tạo ra nhược điểm cho ta sao? Không được, không thể trả lời ngươi.
- Tông chủ Kim Ô Tông! Ta biết, trước đó vài ngày, ngươi đánh một trận với điện chủ Nam Lang Điện Thiên Lang Tông, ta ở ngay bên cạnh! Nhưng không thể bởi vì thua thiệt trong tay điện chủ Nam Cung Điện mà tìm ta tính sổ?