Tử Trọng Sơn nhìn về một đám đệ tử Kim Ô Tông.
- Tông chủ, chúng ta, chúng ta đều chờ mệnh lệnh của Điền trưởng lão, mới…!
Một đệ tử Kim Ô Tông cúi đầu nói. Thời gian này, bị các đệ tử đại Tiên môn quờ trách, thật sự là mất mặt.
Tử Trọng Sơn cũng không khó dễ bọn đệ tử Kim Ô Tông này, dù sao bọn họ chỉ vâng mệnh Điền Chân. Mấu chốt vẫn là Điền Chân!
- Điền trưởng lão, ngươi có thù với Vương Khảe sao?
Tử Trọng Sơn nhíu mày.
Điền Chân nhìn Trương Thần Hư, thần sắc cổ quái. Mẹ nó, ngươi không phải cũng muốn đối phó với Vương Khả sao? Lần trước chỉ cùng nhau rửa chén đã giúp Vương Khả mời tông chủ đến rồi?
- Tông chủ, Vương Khả chính là đệ tử Ma giáo, nằm vùng ở chính đạo ta!
Điền Chân cung kính nói.
- Điền trưởng lão, ngươi hiểu lầm rồi? Vương Khả không phải đệ tử chính đạo nằm vùng ở Ma giáo sao?
Trương Thần Hư nhíu mày nói.
- Không, hắn là đệ tử Ma giáo nằm vùng ở Tiên môn chính đạo. Vì để Tiên môn chính đạo nghĩ rằng hắn là đệ tử chính đạo nằm vùng ở Ma giáo!
Điền Chân giải thích.
- Cái gì, có ý gì? Ngươi đang đọc khẩu lệnh sao?
Trương Thần Hư trừng mắt.
Điền Chân lộ vẻ mặt cổ quái:
- Tông chủ, ta đã điều tra thiên chân vạn xác, lần trước ở Long Tiên Trấn tru ma, hắn dùng Thiên Lôi Tru Ma Trận che mắt mọi người. Người khác tưởng vì mê hoặc đệ tử Ma giáo, kỳ thật hắn đang mê hoặc đệ tử chính đạo, để đệ tử chính đạo nghĩ rằng hắn đạt được công đức tru ma, kỳ thật căn bản hắn không có công đức tru ma!
- Điền trưởng lão, ngươi cũng đừng nói vòng vo nữa! Ngươi muốn nói Vương Khả là tà ma, chỉ đơn giản như vậy, đúng hay không?
- Đúng vậy!
Điền Chân trịnh trọng nói.
- Vậy ngươi cảm thấy Trần Thiên Nguyên của Thiên Lang Tông là người mù sao? Mạc Tam Sơn cũng nói giống ngươi, bị Trần Thiên Nguyên quở trách trước mặt mọi người! Chẳng lẽ, Trần Thiên Nguyên cũng là đệ tử Ma giáo?
Trương Thần Hư hỏi.
Điền Chân: “…!”
- Tông chủ, oan gia nên giải không nên kết! Ngươi xem, ta và Vương Khả lúc trước cũng có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng hiện giờ có thể hóa giải thì cũng hóa giải rồi! Vương Khả có phải tà ma hay không cũng là chuyện của Thiên Lang Tông. Trần Thiên Nguyên bảo vệ Vương Khả như vậy, Kim Ô Tông chúng ta nhúng tay vào làm gì? Vạn nhất mất mặt, cũng là Thiên Lang Tông hắn mất mặt! Vương Khả dù sao cũng đã cứu mạng rất nhiều đệ tử Kim Ô Tông. Cho dù ta và chị ta không nhớ ân, cũng không tất yếu trở mặt thành thù. Như vậy, làm cho Kim Ô Tông về sau làm sao còn mặt mũi lập thế? Còn nữa, những huynh đệ Kim Ô Tông, về sau bọn họ còn phải ngẩn mặt làm người, không thể bởi vì khư khư cố chấp của Điền trưởng lão mà để bọn họ vừa ra cửa đã bị người ta đâm chọt sau lưng!
Trương Thần Hư khuyên nhủ.
Đệ tử Kim Ô Tông bên cạnh liều mạng gật đầu, Trương Thần Hư nói đúng, mấy ngày nay, bọn họ chịu giày vò đủ rồi.
Tử Trọng Sơn cũng trầm ngâm một lát:
- Trương Thần Hư, ngươi thành thật với ta, Vương Khả và chị ngươi có quan hệ gì hay không?
- Ách, đã sớm giải thích rõ ràng, là Mạc Tam Sơn bịa đặt! Vương Khả và chị ta, không hề có quan hệ gì!
Trương Thần Hư nói.
- Không có quan hệ, không có quan hệ thì tốt rồi!
Tử Trọng Sơn thở phào.
- Tông chủ? Người có ý gì? Người không phải đáp ứng ta đến hóa giải mâu thuẫn giữa Điền trưởng lão và Vương Khả sao? Sao ngữ khí của người, giống như…!
Trương Thần Hư bỗng nhiên biến sắc.
- Vương Khả và chị ngươi nếu không có quan hệ, ta sẽ không cần cố kỵ thái độ của chị ngươi! Vương Khả là tà ma hay không, ta cũng mặc kệ, dù sao là chuyện riêng của Thiên Lang Tông! Ta để ý chính là sát thủ vị hôn phu kia của chị ngươi phái tới!
Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.
- Hả?
Sắc mặt Trương Thần Hư trầm xuống.
- Chị ngươi lần này thăng cấp Nguyên Anh Cảnh, ta cũng đi dự tiệc. Vốn cha ngươi còn thật vừa lòng với ta, nhưng gia tộc vị hôn phu của chị ngươi cực kỳ tức giận với ta, bởi vì Vương Khả này! Còn đồn đãi nói ta xử lý không tốt, bọn họ sẽ phái người xử lý! Vương Khả khẳng định khó qua cửa này! Nếu để bọn họ xử lý, còn không bằng để ta!
Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.
- Tông chủ, Vương Khả đã cứu mạng chị ta! Sao ngươi có thể đối phó Vương Khả?
Trương Thần Hư lo lắng nói.
- Cho nên, ta ra tay, ít nhất có thể giữ lại mạng cho Vương Khả! Không đến mức làm hắn chết!
Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.
- Tông chủ, không thể! Ta mời người đến giải hòa mâu thuẫn, sao người lại đứng về phía Điền Chân? Mẹ ôi, như vậy ta làm sao ăn nói với Vương Khả?
Trương Thần sợ bóng sợ gió kêu lên.
Điền Chân bên cạnh cũng lộ ra thần sắc vui mừng:
- Tông chủ, ta đã tìm hiểu rõ ràng, Ma Tôn trong hoàng cung Thanh Kinh! Ngày hôm qua ta tới gần, dùng thần thức tìm hiểu, phát hiện là Trương Chính Đạo giả dạng! Đáng tiếc, Vương Khả bị đám đệ tử chính đạo bao vây, ta không tiện ra tay!
Tử Trọng Sơn híp mắt, Điền Chân vì Thiểm Điện Thần Tiên mà muốn bắt Vương Khả! Tử Trọng Sơn cũng vì chuyện Sắc Dục Thiên trước đó không lâu mà muốn bắt Vương Khả thẩm vấn.
- Có gì không tiện? Bắt Vương Khả, miễn cho hắn lại làm sai! Đi thôi, theo ta qua đó!
Tử Trọng Sơn đứng dậy.
- Tông chủ, người không thể như vậy, ngươi không thể vì lấy lòng gia tộc vị hôn phu của chị ta mà bắt Vương Khả? Người như vậy, ta về sau còn có mặt mũi gặp người khác?
Trương Thần Hư sợ hãi kêu lên. Nhưng Tử Trọng Sơn đã đạp lên mặt đất, đi ra khỏi lều lớn.
----------oOo----------
Vương Cung Thanh Kinh, hiến tế thiên địa đã chấm dứt! Đủ quan lại đến bái phỏng.
- Đại Thanh Vương Triều, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Đại Vương vạn tuế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Sơn hô vạn tuế, đại biểu ca của Vương Khả chính thức đăng cơ làm Đại vương, từ này về sau vâng mệnh trời, ký thọ lâu dài.
Phía trên sân thượng xa xa.
Vương Khả thở phào:
- Tốt rồi, Đại Thanh Vương Triều chính thức xong xuôi!
- Ta thấy, có vẻ không đơn giản như vậy
Long Ngọc bỗng nhiên nheo mắt nhìn một đám người từ không trung bay đến.
Tử Trọng Thiên, Điền Chân, còn có Trương Thần đang vội phi kiếm.
- Ai?
Chỗ sân thượng cách đó không xa, Thiết Lưu Vân nhíu mày nói.