Bất Diệt Thần Vương

Chương 535: Đâm chọt chúng ta




- Ngươi đừng để ý quân Tử gia bên ngoài. Mẹ nó, các đại thành trì Đại Thanh Vương Triều đều bị chúng ta nắm giữ, ngươi còn lo lắng cái rắm? Nửa tháng sau chính thức đăng cơ, đóng đô thiên hạ!

Vương Khả phân phó.

- Dạ!

Đại biểu ca cung kính nói.

- Ta cũng phái người đi mời một vài đệ tử Tiên môn đến tham gia đại điểu đăng cơ của ngươi, đừng khiến ta mất mặt!

- Dạ!

Đại biểu ca cung kính nói.

- Vậy còn ngươi?

Trương Chính Đạo nhìn Vương Khả.

Ta giả làm Ma Tôn, hù dọa Điền Chân! Đại biểu ca sắp đăng cơ, nửa tháng này, ngươi sẽ làm gì?

- Ta? Long Ngọc khó lắm mới đến Thanh Kinh một chuyến, ta cần dẫn Long Ngọc đi dạo, tiếp đãi tận tình?

Vương Khả trừng mắt nói.

Trương Chính Đạo: “…!”

Mẹ nó, ta liều mạng giả Ma Tôn, ngươi lại mang bạn gái du sơn ngoạn thủy? Dựa vào cái gì chứ?

----------oOo----------

Thanh Kinh, đại doanh Tử gia quân ngoài thành!

Điền Chân lùi về trong đại doanh.

- Điền trưởng lão? Ngươi đi đâu? Ngươi sao không đi Thanh Kinh, ngươi ra tay, giúp ta nhổ tận gốc tử đệ Vương gia là được, kéo dài như vậy, phía ta thật mất mặt!

Một nam tử mặc long bào tím nói.

Điền Chân nhìn chằm chằm nam tử mặc long bào tím, sắc mặt phức tạp. Cháu trai tông chủ này đến tìm mình, muốn nhờ mình hỗ trợ. Lúc ấy mình nghĩ rằng sẽ nhất tiễn song điêu, thuận tiện xử lý Vương Khả, lập tức đáp ứng. Nhưng hiện tại, hiện tại làm sao đây?

- Tử thiếu gia, ngươi đừng sốt ruột, ta còn phải tra xét một chuyện!

Điền Chân an ủi.

- Ôi, Tử Bất Phàm cô tổ không để ý ta, hiện tại chỉ có thể nhờ bá tổ Tử Trọng Sơn giúp ta nhưng bá tổ cũng không quan tâm ta. Điền Chân, ngươi nói ngươi sẽ giúp ta, vậy nhất định phải giúp ta cướp lấy thiên hạ!

Nam tử long bào tím lo lắng nói.

- Yên tâm, yên tâm!

Điền Chân an ủi.

- Không phải vấn đề an tâm hay không? Mấu chốt là ta dẫn theo hai vạn đại quân đến đây, lương thảo không được tiếp tế, chống đỡ không được bao lâu!

Nam tử long bào tím nôn nóng nói.

- Được rồi, ta sẽ rất nhanh xử lý, ngươi trước trấn an tướng sĩ đi! Chỗ ta còn có chút chuyện!

Điền Chân khuyên nhủ. Nam tử long bào chỉ có thể gật đầu, đi ra khỏi lều lớn. Trong lều lớn còn có một vài đệ tử Kim Ô Tông.

- Các ngươi thấy không?

Điền Chân nhìn mấy đệ tử Kim Ô Tông.

- Thấy cái gì?

Mọi người hiếu kỳ nói.

- Các ngươi không thấy sao? Ma Tôn đó!

Điền Chân nhíu mày nói.

- Cái gì? Ma Tôn?

Mấy đệ tử Kim Ô Tông biến sắc.

- Các ngươi âm thầm đi Thanh Kinh tìm đệ tử chính đạo của Thanh Kinh tìm hiểu thử, có phải Ma Tôn đã tới Vương Cung Thanh Kinh rồi hay không?

Điền Chân phân phó.

Một đám đệ tử Kim Ô Tông nhíu mày, muốn nói lại thôi.

- Sao vậy?

Điền Chân ngờ vực nói.

- Điền trưởng lão, chúng ta hiện tại làm gì có mặt mũi đi Thanh Kinh!

Một đệ tử Kim Ô Tông sắc mặt khó coi nói.

- Có ý gì?

Điền Chân nhíu mày nói.

- Lần trước Vương Khả ở Thanh Kinh đã cứu một đám sư huynh muội chúng ta, việc này cả thiên hạ đều biết! Hiện tại ngươi ở đây làm khó Vương Khả là muốn người ta đâm chọt sau lưng chúng ta đó!

- Đúng vậy, mấy lần Tử thiếu gia xuất binh công thành, ngươi để chúng ta cưỡi hạc bồi bạn, cảnh cáo đệ tử Tiên môn. Chuyện này truyền ra, mọi người đều nói chúng ta lấy oán trả ơn!

- Đúng vậy, có hơi quá đáng!

- Tử thiếu gia không có bản lĩnh, chúng ta không tất yếu duy trì như vậy. Người nếu có ân oán với Vương Khả, vậy các ngươi lén giải quyết đi, kéo theo Kim Ô Tông sẽ khiến Kim Ô Tông không ngóc đầu dậy nổi.

Đám đệ tử Kim Ô Tông tức giận.

Sắc mặt Điền Chân tối sầm:

- Ta là trưởng lão hay Vương Khả là trưởng lão? Ta để các ngươi làm việc nhỏ, sao lại trở thành tội ác tày trời? Ai nói chúng ta lấy oán trả ơn? Vương Khả hắn là tà ma! Chúng ta đối phó tà ma, các ngươi còn có oán khí sao?

- Đổi thành người khác, không vấn đề gì! Nhưng Vương Khả thì khác biệt!

Một đệ tử Kim Ô Tông nói.

- Có gì khác biệt?

Điền Chân trừng mắt nói.

- Vương Khả là tà ma nhưng hắn là nội gián chính đạo chúng ta gài vào Ma giáo! Hiện tại bao nhiêu đệ tử chính đạo đều đang ngầm tuyên truyền, Vương Huynh đệ nghĩa khí ngút trời, không ngại hy sinh tính mạng cứu đệ tử chính đạo chúng ta! Mỗi ngày còn phải chu toàn Ma giáo, cửu tử nhất sinh! Nếu ai dám sau lưng quở trách Vương huynh đệ, bọn họ sẽ không để người đó yên thân! Ngươi đâm dao nhỏ sau lưng hắn! Nếu đám đệ tử kia biết được, phun nước miếng cũng đủ đuối chết người!

- Đúng vậy, đúng vậy! Vương Khả không thể đụng vào!

- Điền trưởng lão, thu tay lại đi!

- Thu tay lại, chúng ta không chơi nổi hắn!

Một đám người quở trách, Điền Chân nghe mà sắc mặt tối đen.

- Cái gì chơi không nổi hắn? Hắn là cái gì? Hắn chỉ là một tà ma, các ngươi đừng bị hắn lừa! Ta đường đường là trưởng lão Kim Ô Tông, còn phải nhìn sắc mặt hắn sao?

Điền Chân phẫn nộ nói.

Đám đệ tử Kim Ô Tông khó xử.

Sắc mặt Điền Chân tối sầm lại:

- Ra lệnh các ngươi làm gì thì cứ làm cái đó đi, có chuyện gì, ta chịu trách nhiệm!

Đám đệ tử Kim Ô Tông không tình nguyện gật đầu.

Đợi an bài tất cả đệ tử Kim Ô Tông ra ngoài, sắc mặt Điền Chân khó coi nhìn Thanh Kinh ở xa.

- Mẹ nó, bắt Vương Khả tâm sự riêng sao lại khó như vậy?

Điền Chân buồn bực nói. Lần thứ ba, đã là lần thứ ba? Vì sao sẽ như vậy? Trong Vương Cung Thanh Kinh, là Ma Tôn sao? Vương Khả sao có gan để người khác giả mạo Ma Tôn? Ngay cả Điền Chân đã hoài nghi là Trương Chính Đạo giả mạo Ma Tôn nhưng vẫn không dám mạo hiểm, không dám bay vào Thanh Kinh.

Mấy ngày kế tiếp, Điền Chân cũng đi lên đỉnh núi cao phụ cận, nhìn Vương Khả từ xa. Ngày đầu tiên, Điền Chân quan sát Vương Khả. Bên trong Thanh Kinh, có một hồ nhỏ trong thành, Vương Khả mang theo một mỹ nữ, đó là mỹ nữ Điền Chân từng nhìn thấy ở ngoài Long Tiên Trấn, cách đó không lâu. Bọn họ đang chơi thuyền trong hồ nước, có nói có cười! Ngày hôm sau, Điền Chân thấy Vương Khả mang theo mỹ nữ kia đi thảo nguyên thả diều! Ngày thứ ba, Điền Chân nhìn thấy Vương Khả dẫn mỹ nữ kia đi mua quần áo, còn mua một cái trâm cài đầu! Ngày thứ tư, Điền Chân nhìn thấy Vương Khả mang mỹ nữ kia đi đá cầu!