Bất Diệt Thần Vương

Chương 534: Dù sao có nhiều thời gian




- Tốt lắm, đại biểu ca, chúng ta trở về rồi!

Vương Khả trầm giọng nói.

Vung tay áo lên, Vương Khả nghênh ngang đi xuống lầu, đi về phía Vương Cung.

Lúc này, Thanh Kinh cũng có rất nhiều tướng lĩnh Tiên Thiên Cảnh chiêu mộ từ các Đại Tiên Trấn.

Trong khoảng thời gian này, chúng Tiên Thiên Cảnh cũng có áp lực thật lớn. Dù sao, hiểu biết là đại lão Nguyên Anh Cảnh của Kim Ô Tông đối đầu với Vương Khả, ai dám đứng đầu ngọn sóng?

Buổi sáng hôm nay nhìn thấy Vương Khả đi lên thành lâu, bao nhiêu người phán chắc Vương Khả sẽ té đau, nhưng, đại lão Nguyên Anh Cảnh vì sao bị dọa đến thành cũng không dám vào?

- Hiện giờ Vương gia chủ đã khí thế như vậy rồi sao? Ngay cả Nguyên Anh Cảnh cũng không đặt trong mắt?

- Làm ta sợ muốn chết, thời gian này, ta cũng không dám đánh trận!

- Đánh cái rắm, tuy đệ tử Kim Ô Tông không động thủ, nhưng, ai có thể cam đoan bọn họ khi nào thị hạ ám thủ!

- Hiện tại làm sao đây?

- Trước xem thử!

Một đám Tiên Thiên Cảnh Đại Tiên Trấn chiêu mộ đều lộ vẻ ngạc nhiên, các đệ tử hai đạo chính ma trong Thanh Kinh cũng kinh nghi.

Tất cả mọi người không thấy hình ảnh trong tiểu viện hoàng cung, cũng không biết “Ma Tôn” đã đến. Một đám tỏ vẻ ngạc nhiên, Điền Chân không tìm Vương Khả gây phiền phức sao? Sao bỗng nhiên giống như bị dọa? Đây là muốn náo loạn đến mức nào? Vì sao Vương Khả còn vênh váo tự đắc?

Vương Khả tự nhiên không giải thích gì với mọi người, xuống thành lâu, đi một hồi, phía trước đã có một nử tữ chặn đường.

Đại biểu ca nhất thời để quân đội ngăn trở.

- Đừng cử động, bạn ta!

Vương Khả nhất thời vui vẻ nói. Nhìn thấy Long Ngọc một thân bạch y tươi cười, đứng chờ bên trong. Vương Khả vội vàng tiến lên, hai mắt đám tử đệ Vương gia đại biểu ca cũng sáng lên.

- Lại là gia chủ phu nhân?

Có tử đệ Vương gia hiếu kỳ nói.

- Đừng lắm miệng, biết là được rồi!

Đại biểu ca nhất thời quát mấy tử đệ Vương gia.

Cũng khó trách mọi người đoán như vậy, dù sao, rất ít nữ nhân có thể khiến Vương Khả lộ ra tươi cười từ nội tâm này.

Vương Khả tiến lên, nhất thời cười nói:

- Long Ngọc, sao nàng ở đây?

Thần sắc Long Ngọc cổ quái, cười nói:

- Ta đến Thanh Kinh đã năm ngày rồi, đúng lúc nghe thấy có người nghị luận về chàng. Vừa đi ra nhìn, quả nhiên là chàng!

- Nàng tới năm ngày rồi? Nàng vì sao đến?

Vương Khả ngạc nhiên.

- Vừa mới bận xong một thời gian, đúng lúc rảnh rỗi, lần này tới là… ách, là Ma Tôn an bài ta một ít nhiệm vụ, đi ngang qua nơi này, liền đến đây! Lần trước chàng không phải nói muốn dẫn ta đi dạo sao?

Long Ngọc cười nói.

- Ha ha ha, ta nhất định cùng nàng đi dạo một hồi! Có thể nhìn thấy nàng thật tốt!

Vương Khả nhất thời vui vẻ nói.

Quay đầu, Vương Khả nói với đám người đại biểu ca:

- Nhớ kĩ, về sau Long Ngọc đến Thanh Kinh, có yêu cầu gì đều làm theo, nàng là ân nhân cứu mạng ta!

Thần sắc đám đệ tử Vương gia nghiêm túc, nhất thời cúi đầu:

- Dạ, gia chủ, bái kiến Long Ngọc tiểu thư!

Long Ngọc ngạc nhìn nhìn đám tử đệ Vương gia.

- Long Ngọc, dù sao chỉ một mình nàng đến, hay là, cùng ta trở về Vương Cung trước đi?

Vương Khả mời.

- Cũng được!

Long Ngọc gật đầu.

Hai người được đám tử đệ Vương gia dẫn đường, rất nhanh đến Vương Cung.

- Ta vừa rồi nhìn thấy…!

Long Ngọc suốt đường đi đều muốn nói.

- Ta dẫn nàng đi xem, sẽ biết thôi!

Vương Khả cười nói.

Vương Khả cũng biết Long Ngọc muốn nói gì. Dù sao, năm ngày trước Long Ngọc đã đến, vì sao hôm nay bỗng nhiên xuất hiện? Có lẽ cũng đã nhìn thấy hình ảnh Điền Chân nhìn thấy.

Đến Vương Cung, xuyên qua khu sương mù dùng trận pháp bao phủ, đến tiểu viện “Ma Tôn” uống trà.

Vừa vào trong, nhất thời nhìn thấy ở chỗ thạch bàn, “Ma Tôn” đã tháo mặt nạ xuống.

- Đây là…?

Long Ngọc kinh ngạc nói.

- Hắn tên là Trương Chính Đạo!

Vương Khả giới thiệu nói.

Trương Chính Đạo mặc áo đen, uống nhanh một ngụm trà:

- Vương Khả, tên khốn ngươi, lúc trước ta còn không biết ngươi muốn làm gì. Mẹ nó, ta hiện tại biết rồi, ngươi ra ngoài cố ý bại lộ thân hình, dẫn Điền Chân ra, sau đó để ta giả mạo Ma Tôn, hù dọa hắn? Mẹ nó, lúc trước ta không chú ý, chờ đeo mặt nạ lên mới phát hiện đồ án trên mặt nạ là của Ma Tôn? Ngươi muốn mạng ta sao, mẹ nó, nếu Ma Tôn biết tất cả, cả Ma giáo đều sẽ đuổi giết ta!

- Không sao, không sao, chỉ có Điền Chân nhìn thấy nơi này. Hơn nữa ta cũng không để ngươi giả mạo Ma Tôn, ngươi chỉ mặc áo đen, đeo mặt nạ mà thôi! Ngươi sợ cái gì? Ngươi có nói với người khác, ngươi giả mạo Ma Tôn sao?

Vương Khả hỏi.

- Không, không có, mẹ nó, mới vừa phát hiện là mặt nạ Ma Tôn, ta đã lập tức khởi động trận pháp bốn phía, dùng sương mù che lấp lại. Ta ngốc sao, còn đi ồn ào xung quanh?

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Đúng vậy, chúng ta cũng không nói ngươi giả mạo Ma Tôn, Điền Chân đã cho rằng ngươi là Ma Tôn, chuyện đó liên quan gì đến chúng ta?

Vương Khả hỏi.

Trương Chính Đạo: “…!”

Long Ngọc: “…!”

Hình ảnh rất quen thuộc mà! Vương Khả không biết xấu hổ này để người ta giả trang Ma Tôn, hù dọa người khác? Ngươi chuyện gì cũng làm rồi, vì sao còn là bộ dáng không liên quan gì đến ta?

- Hả, lại là mỹ nữ này? Các ngươi…!

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

Lúc trước đi ra từ Long Tiên Trấn, Trương Chính Đạo đã bị Vương Khả ghét bỏ vì làm bóng đèn, sao lại đến nữa?

- Ngươi đừng quản nhiều như vậy, thời gian tiếp theo, ngươi cứ tiếp tục ở nơi này, không có việc gì thì uống trà, đeo mặt nạ! Đừng để người khác nhìn thấy ngươi là được rồi, vừa vặn hắc bào thùng thình, cũng không phát hiện được thân hình mập mạp của ngươi!

Vương Khả nói.

- Nhưng chuyện này có thể lừa được bao lâu?

Trương Chính Đạo lo lắng nói.

- Ngươi sợ cái gì? Chỗ Trương Thần Hư đã đáp ứng ta khuyên Tử Trọng Sơn ra mặt. Hẳn rất nhanh sẽ có tin tức, Tử Trọng Sơn ra mặt, Điền Chân còn có thể chơi trò gì? Kéo dài thời gian nữa đã có thể giải quyết mọi chuyện!

Vương Khả giải thích.

- Kéo dài?

Trương Chính Đạo nhíu mày.

- Không sai, kéo dài! Còn có, đại biểu ca!

Vương Khả nhìn sang đại biểu ca!

- Có mặt!

Đại biểu ca cung kính tiến lên.