Bất Diệt Thần Vương

Chương 536: Đâm chọt chúng ta




- Mẹ nó, Vương Khả, ngươi còn có tâm tư đi chơi?

Điền Chân trừng mắt tức giận. Nhưng Điền Chân vẫn không dám đi Thanh Kinh, thì có thể làm gì? Thật vất vả chờ đệ tử Kim Ô Tông đến bẩm báo.

- Thế nào? Các ngươi đi Vương Cung dò xét rồi chứ? Có phải Ma Tôn hay không?

Điền Chân chờ mong nói.

Sắc mặt mấy đệ tử Kim Ô Tông rất khó coi, một người nói:

- Chúng ta không dám đi vào!

- Vì sao?

Điền Chân trừng mắt nói.

Mấy đệ tử Kim Ô Tông đen mặt, không nói gì, chính ngươi còn bị dọa không dám đi vào Vương Cung Thanh Kinh, còn muốn chúng ta chịu chết sao? Chúng ta mới không đi!

Điền Chân cũng nhìn ra chuyện này, nhất thời thở sâu:

- Vậy có tra ra gì không?

- Ách, một vài đệ tử Ma giáo sống ở Thanh Kinh, buổi tối nào cũng đi Vương Cung! Chúng ta cũng không dám tìm hiểu quá nhiều!

Một đệ tử Kim Ô Tông nói.

- Đệ tử Ma giáo nhập cung? Chẳng lẽ đi bẩm báo chuyện với Ma Tôn?

Điền Chân biến sắc.

- Chúng ta cũng không biết!

Mấy đệ tử Kim Ô Tông lắc đầu.

- Vậy, các ngươi không dám đi vào, có thể tìm đệ tử chính đạo sống ở Thanh Kinh, mời bọn họ giúp các ngươi tìm hiểu thử?

Điền Chân hỏi.

- Chúng ta đi tìm! Nhưng bọn họ không thèm để ý chúng ta!

Một đệ tử Kim Ô Tông nói.

- Vì sao?

Điền Chân trừng mắt nói.

- Bọn họ nói, nói chúng ta lấy oán trả ơn, không biết xấu hổ, cảm thấy nhục nhã khi làm bạn với chúng ta, muốn đuổi chúng ta ra khỏi cửa!

Đệ tử Kim Ô Tông kia nói.

Điền Chân đen mặt:

- Vương Khả chính là tà ma, bọn họ còn bảo vệ cái rắm!

- Không có biện pháp, đám đệ tử chính đạo đóng quân ở Thanh Kinh, đại sư huynh của bọn họ mới được Vương Khả cứu ra khỏi Ma Long Đạo. Còn những người cùng với Điền trưởng lão đi giết Sắc Dục Thiên, bọn họ nói, người hại chết sư huynh đệ của bọn họ. Vương Khả lại cứu đại sư huynh của bọn họ, nếu bọn họ giúp người đối phó Vương Khả, về sau không còn mặt mũi trở về tông môn!

Đệ tử Kim Ô Tông kia nói.

- Ta không phải đã cho các ngươi chuẩn bị chút tiền sao? Trước kia mua tin tức đều như vậy mà?

Điền Chân phiền muộn nói.

- Tiền bị bọn họ ném ra cửa, nói đây là tiền dơ bẩn, bọn họ không thể thu, sợ ô uế tay mình!

Đệ tử Kim Ô Tông nói.

Điền Chân nhất thời đen mặt, thiếu chút nữa tức đứt thở.

Mẹ nó, lão tử cho tiền các ngươi, mua chút tin tức, các ngươi cũng không chịu? Lúc trước không phải cũng thu tiền mua tin tức của ta sao, lúc trước cũng không thấy các ngươi chê bai tiền bẩn mà? Hiện tại sao lại chê bai?

- Điền trưởng lão, hay là người tự mình đi xem?

Một đệ tử Kim Ô Tông nói.

- Đúng vậy, chúng ta không còn mặt mũi đi nữa rồi! Người là Nguyên Anh Cảnh, cho dù có vấn đề gì, trốn chạy hẳn không thành vấn đề!

Lại một đệ tử Kim Ô Tông khuyên nhủ.

Điền Chân: “…!”

Đám đệ tử Kim Ô Tông xem như không thê trông cậy vào rồi.

Tự mình đi?

Điền Chân rối rắm hai ngày, cuối cùng thở sâu hạ quyết tâm, chuẩn bị tự mình đi Vương Cung Thanh Kinh tìm hiểu thử. Nhưng lúc này lại có thiêu thân xuất hiện.

Bắt đầu từ ngày này, từng luồng kiếm quang hội tụ từ bốn phương tám hướng đến Thanh Kinh.

- Vương huynh đệ, chúng ta đến rồi!

Triệu Tứ là người đầu tiên đến, dẫn theo một đám Kim Đan Cảnh.

- Triệu Tứ huynh đệ, ha ha ha, các ngươi tới sớm như vậy, cảm tạ chư vị ủng hộ!

Vương Khả đi ra ngoài tiếp đón.

- Ha ha ha, nên như vậy, Vương huynh đệ đã mời thiện chí như vậy, ta làm sao không đến?

Triệu Tứ hô lên.

- Sư đệ, thân nhân thế tục của ngươi sẽ đăng cơ làm vua sao? Được, ngươi yên tâm, Thiên Lang Tông ta về sau nhất định sẽ phù hộ!

Thiết Lưu Vân cười to đi đến.

- Sư huynh, mời vào bên trong!

Vương Khả mời nói.

- Vương huynh đệ, chúng ta đến đây!

Lại một đệ tử tông môn chính đạo tiến đến.

- Ha ha ha, mọi người đến sớm rồi, chúng ta liền tụ hội một lúc!

Từng khách nhân được mời đến.

Điền Chân đứng ngoài đại doanh, trầm mặc một thời gian. Đây là gì? Vương Khả muốn mời trên trăm cường giả Kim Đan Cảnh đến sao? Đây là muốn làm gì? Ta còn phải đối phó với Vương Khả, ta còn phải tâm sự với hắn, vì sao lại khó như vậy?

Không chỉ có đệ tử Đại Tiên Môn lần lượt tiến đến, mà Đại Thanh Vương Triều, hạ thần các Đại Thành Trì cũng lần lượt đến Thanh Kinh.

Đại môn Thanh Kinh mở rộng, không khí hân hoan. Điều này khiến đại doanh Tử gia quân lẻ loi phía xa có vẻ hết sức cô tịch. Hơn nữa sắp cạn lương khố, trong lúc nhất thời, quân doanh muốn làm phản.

- Điền trưởng lão, khi nào chúng ta sẽ công thành nữa. Bọn thuộc hạ của ta sắp chống đỡ không nổi!

Nam tử long bào tím lo lắng hỏi Điền Chân.

Sắc mặt Điền Chân khó coi:

- Vương Khả này sao không hề xem trọng chúng ta? Ngươi vậy mà dám bắt đầu đại điển đăng cơ rồi? Hai vạn đại quân ngoài thành, các ngươi không nhìn thấy sao?

Xa xa, Vương Khả trong Thanh Kinh đúng là xem như không nhìn thấy gì. Trong thành vô cùng hân hoan, trên thành lâu, Vương Khả mời lượng lớn đệ tử Kim Đan Cảnh của Tiên môn chính đạo đến thành lâu du ngoạn, thuận tiện đứng ở thành lâu chỉ trỏ đám đệ tử Kim Ô Tông đối diện. Đám đệ tử Tiên môn chính đạo, tuy cả đám đều chơi đùa vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy đám đệ tử Kim Ô Tông, trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường, muốn phun nước miếng, càng nhìn đám đệ tử Kim Ô Tông càng không thuận mắt.

- Điền trưởng lão, hay là thôi đi!

Đệ tử Kim Ô Tông tiến lên, không ngừng khuyên Điền Chân.

Điền Chân: “…!”

----------oOo----------

Thời gian nửa tháng nháy mắt trôi qua!

Đại Thanh Vương Triều tiến vào lưu trình cuối cùng, đại điển đăng cơ!

Tuy từ một năm trước đã là Vương Đại Chu Thanh, nhưng khi đó thiên hạ chưa định, hết thảy đều chỉ là di chiếu truyền thừa của Chu Thị Vương Triều. Tuy gọi đại biểu ca của Vương Khả là đại vương nhưng không tiến hành thiên địa hiến tế chính thức, đều xem như thiếu phần nhận mệnh trời cuối cùng.

Hôm nay, tất cả thành trì của Đại Thanh Vương Triều đều có quan viên đến, vô số quân đội trải rộng tứ phương, Thanh Kinh trang nghiêm vô ngần. Bên trong hoàng cung thiết lập một tòa tế đàn, hiến tế thiên địa. Đại biểu ca của Vương Khả mang theo văn võ bá quan hiến tế thiên địa, tuyên cáo chính thức tiếp quản ranh giới Đại Thanh Vương Triều.