Bất Diệt Thần Vương

Chương 53: Thiên Lang Tông Chủ, Trần Thiên Nguyên! (1)




Phụ trách: Vô Tà Team

Mặc dù hắn có tu vi Kim Đan Cảnh cũng vô dụng. Thiên Lôi Tru Ma Trận khủng khiếp được chuẩn bị là dành cho Kim Đan Cảnh đấy.

- A!

Sau khi liên tiếp đánh sét xuống, Tôn Tùng phát ra một tiếng hét thảm và nổ tung. Đồng thời một tia sáng màu vàng bị bắt vào trong Định Quang Kính.

Mọi người không quan tâm tới công đức màu vàng kia, mà trợn mắt hốc mồm nhìn Vương Khả.

- Sướng xong lại giết? Không có chút tình cảm nào. Đây là tên biến thái à!

Trương Ly Nhi trừng mắt kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả.

Mọi người xung quanh cũng ngạc nhiên nhìn Vương Khả. Thật đúng như lời Trương Ly Nhi nói sao? Người này còn kỳ lạ hơn cả tà ma!

Vương Khả không để ý tới thái độ của mọi người, hưng phấn đi về phía một nữ tà ma khác đang bốc khí đen. Vương Khả cười hưng phấn, lại bị đám người Trương Ly Nhi hiểu thành nụ cười dâm đãng biến thái.

- Đừng động đậy, để ta lại kiểm tra cơ thể, xem ngươi có phải là tà ma hay không nào, ha ha ha!

Vương Khả hưng phấn cười to.

Hắn vừa cướp đồ của một Kim Đan Cảnh xong, phát tài, phát tài rồi! Bây giờ cướp đoạt của tà ma thứ hai. Lại thu hoạch được bao nhiêu đây? Vương Khả làm sao có thể không cười, làm sao có thể không kích động được?

Nhưng ở trong mắt đám người, nụ cười này vô cùng tà ác.

- Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì? Đừng mà!

Nữ tà ma đang bốc khí đen cũng kêu lên.

Vương Khả không quan tâm, lập tức giở trò kiểm tra cơ thể.

- Đừng đụng vào ta!

Nữ tà ma kia cả giận nói.

- Biến thái, cầm thú, ngay cả nữ tà ma cũng không tha!

Trương Ly Nhi đỏ mặt hung ác nói.

- Kiểm tra xong, là một tà ma. Vậy để ta đại biểu chính nghĩa trừng phạt ngươi, tà ma chịu chết đi!

Vương Khả gào to.

- Ầm ầm ầm!

Lại một nữ tà ma bị sấm sét đánh chết, lại có ánh sáng màu vàng bị Định Quang Kính thu đi. Vương Khả có thu hoạch cực lớn, hưng phấn đi về phía tà ma bốc khói đen kế tiếp. Tà ma này ở trước mặt Vương Khả lập tức lộ vẻ tuyệt vọng.

- Đừng tới đây, ngươi đừng tới đây!

- Đừng động đậy! Nào để ta tới kiểm tra cơ thể cho ngươi, hì hì hì!

Vương Khả nóng lòng không chờ được, vươn hai bàn tay tội ác ra.

Tất cả quảng trường Đông Lang Điện vốn là hiện trường hai bên chính ma sống mái với nhau, rất nghiêm túc trang trọng, cũng bởi vì tiếng cười quỷ dị này của Vương Khả mà thay đổi, trở nên không đứng đắn.

Bên ngoài sơn môn Thiên Lang Tông!

Ma Tôn lập kế tiêu diệt Thiên Lang Tông, tất nhiên đã tính toán và bố trí, tự mình dẫn dụ cường giả Nguyên Anh cảnh của Thiên Lang Tông, thu xếp cho Tôn Tùng mê hoặc Mộ Dung Lục Quang bày ra chuyện tự vây khốn, còn lặng lẽ cho rất nhiều ta ma mai phục ở bên ngoài sơn môn của Thiên Lang Tông. Chỉ đợi một lần hành động sẽ phá huy hết căn cơ của Thiên Lang Tông, giải phong ấn Thiên Lang Tông.

Nhưng ai có thể ngờ được, kế hoạch vốn được bố trí hoàn mỹ lại bị nhóm người Vương Khả làm rối loạn hoàn toàn.

Chuông cảnh báo diệt tông bị gõ, lập tức báo cho tà ma bên ngoài biết nhiệm vụ lần này sắp thất bại.

- Tên ngu xuẩn Tôn Tùng kia đang làm cái gì vậy?

- Không phải đã nói chờ đóng kín sơn môn, bên trong sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì sao? Chuông cảnh báo diệt tông? Hắn làm ăn thế nào không biết?

- Bên trong chắc chắn xảy ra chuyện không may!

- Ma Tôn ra lệnh, lần này phải thành công, bằng không chúng ta trở về đều sẽ chịu hình phạt!

- Phá vỡ sơn môn, phải nhanh lên. Bất chấp tất cả tiêu diệt Thiên Lang Tông, chúng ta ít nhất phải phá được Phong Ma Ấn của Thiên Lang Tông!

- Đúng, nhanh phá trận!

Bên ngoài sơn môn vang lên tiếng chấn động lớn làm vô số người dân ở Lang Tiên Trấn cách đó không xa đều kinh ngạc nhìn qua.

- Má nó, là ai trước đây nảy ra ý xấu, muốn đóng kín sơn môn? Bây giờ, phải phá sơn môn này thế nào đây?

Trong đám tà ma vọng ra tiếng gầm hét giận dữ.

- Lão đại, đây là chuyện do ngài và Tôn Tùng cùng quyết định!

Một giọng nói không hiểu chuyện vang lên.

- Cút, ai bảo ngươi lắm miệng! Tiếp tục phá cho ta, không phá được đại trận sơn môn của Thiên Lang Tông thì tất cả chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo đấy!

Tiếng hét giận dữ lại vang lên.

- Ầm ầm ầm!

Bên ngoài sơn môn Thiên Lang Tông liên tục vang lên tiếng nổ lớn.

Hai canh giờ sau. Cuối cùng có đệ tử Thiên Lang Tông ở bên ngoài chạy về. Bọn họ nhìn thấy sơn môn đóng kín, một đám tà ma với khí đen ngập trời đang đánh thẳng vào đại trận sơn môn.

- Không tốt, bên trong tông quả nhiên gặp chuyện không may! Quần ma loạn vũ lại có thể đánh tới Thiên Lang Tông ta rồi? Các ngươi tự tìm chết!

- Tà ma? Công đức? Má nó, ta chạy khắp Thập Vạn Đại Sơn không tìm được các ngươi, không ngờ các ngươi chạy tới nhà ta? Quá tốt, không, ý ta nói là thật quá đáng, các ngươi chịu chết đi!

- Các sư huynh đệ, tà ma làm loạn Thiên Lang Tông ta, các ngươi hãy theo ta cùng giết chúng!

- Giết!

Trong giây lát, đại chiến nổ ra bên ngoài Thiên Lang Tông.

Nhưng chung quy vẫn có quá nhiều đệ tử Thiên Lang Tông không vội trở về, chỉ có số ít chạy về được. Chẳng mấy chốc, một số ít đệ tử Thiên Lang Tông này đã bị một đám tà ma bao vây.

- Sư huynh, không được rồi, tà ma quá nhiều! Chúng ta không ngăn được!

- Là ta sơ suất, không ngờ lại nhiều tà ma như vậy!

- Làm sao bây giờ?

- Chuông cảnh báo diệt tông đã gõ, các sư huynh đệ còn có Tông chủ và các điện chủ chắc chắn đang trên đường trở về. Chúng ta phải kiên trì!

- Giết!

Một đám đệ tử Thiên Lang Tông bởi vì quá ít người nên đang gặp nguy hiểm.

Trong lúc quần ma dữ tợn muốn chém giết, nuốt chửng đám đệ tử Thiên Lang Tông này, một trận gió lớn từ trên cao cuốn xuống, khiến tất cả mọi người bỗng nhiên cảm thấy dựng tóc gáy.

Quần ma và đám đệ tử Thiên Lang Tông ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lúc này có một người đàn ông áo trắng đứng ở trên một thanh phi kiếm lơ lửng giữa không trung. Người đàn ông kia trông có vẻ đã trung tuổi, sắc mặt nghiêm nghị lại đẹp trai bất phàm, dưới ánh mặt trời dịu nhẹ chẳng khác nào thiên thần hạ xuống trần gian, khiến người ta khiếp sợ.