Phụ trách: Vô Tà Team
Mọi người xung quanh sửng sốt. Liệt tổ liệt tông Thiên Lang Tông thì liên quan gì tới ngươi? Sẽ mắng ngươi sao? Lý do này của ngươi cũng quá máu chó rồi!
- Vì không để cho thảm kịch tiếp tục phát sinh, Vương Khả ta bằng lòng mạo hiểm đắc tội tà ma, cũng phải vì mọi người chém yêu diệt ma, trả lại một bầu trời trong sáng!
Vương Khả nói với ngôn từ chính nghĩa.
Mộ Dung Lục Quang, Trương Ly Nhi đều trừng mắt nhìn về phía Vương Khả. Ngươi có thể giữ chút mặt mũi không? Ngươi làm vậy gọi là ăn mảnh đấy!
- Tiểu tử, ngươi cũng muốn một mình nuốt công đức diệt ma à?
Trương Ly Nhi trợn mắt nói.
Vương Khả căn bản không thèm nhìn Trương Ly Nhi, nhưng trong lòng lại hăng hái gật đầu. Má nó, tuy không biết công đức diệt ma là gì, nhưng nhìn tất cả mọi người tranh cướp như vậy, dựa vào đâu mà ta không nên? Ta cũng mặc kệ dưa ngọt không ngọt, tạm thời tóm trước lại nói sau.
- Tiểu tử, ngươi biết dùng lệnh phù của Thiên Lôi Tru Ma Trận sao?
Mộ Dung Lục Quang còn hung hăng kêu lên.
- Cái này thì có gì khó chứ? Giống như con chuột điều khiển từ xa thôi. Ta sờ lên lại cảm ứng được màn hình, ấn vào là được. Ngươi xem!
Vương Khả phát động lệnh phù.
- Ầm!
Một tia sét từ trên cao hạ xuống, hung hăng bổ vào trên thân Mộ Dung Lục Quang.
- A, tiểu tử, ngươi dám!
Mộ Dung Lục Quang cả giận nói.
- Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi ấn sai rồi. Ngươi xem, ta cũng bị thương, vừa bổ sấm sét vào người ngươi làm một hòn đá nhỏ bắn ra, cắt tới tay ta, ta cũng chảy máu đấy! Ta đang chảy máu vì Thiên Lang Tông!
Vương Khả lập tức nhận lỗi.
Vừa rồi hắn thật sự tay trượt. Nhưng cũng có thể chứng minh với tất cả mọi người, Vương Khả có thể phát động lệnh phù.
- Vậy ngươi đừng động vào nữa, chờ các đệ tử Thiên Lang Tông ta trở về, không cần ngươi diệt ma!
Mộ Dung Lục Quang cả giận nói.
Nhiều tà ma như vậy, nhiều công đức như vậy, Mộ Dung Lục Quang không lấy được, nhưng cũng không muốn để một người ngoài chiếm lợi.
- Vừa rồi chẳng phải các ngươi đã nói, Định Quang Kính chỉ có thể kiên trì được một ngày sao? Nếu chẳng may một ngày sau đệ tử Thiên Lang Tông còn chưa quay về tông, vậy tà ma không phải sẽ làm ác à? Hơn nữa, nếu bên ngoài sơn môn có tà ma xông tới thì làm thế nào? Không được, không được! Như vậy là không được! Đối với tà ma, nguyên tắc của tại hạ là không tha thứ! Xin lỗi, cho dù cuối cùng bị tất cả mọi người chửi rủa, ta cũng phải diệt từ tất cả tà ma, trả lại bình an cho muôn dân trăm họ!
Vương Khả theo lý còn cố nói.
Mộ Dung Lục Quang, Trương Ly Nhi trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, tiểu tử này còn có thể vô sỉ hơn không? Ngươi quyết tâm muốn độc chiếm công đức à?
- Bắt đầu từ ai đây? Đúng rồi, ta xem thử nào!
Vương Khả đi tới trước mặt Tôn Tùng.
- Ngươi, ngươi dám giết ta, Ma Tôn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Tôn Tùng khẩn trương, tiếp tục uy hiếp Vương Khả.
Nhưng Vương Khả đâu nghe lọt tai lời của hắn, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào cổ tay Tôn Tùng, nói chính xác hơn là vòng tay chứa vật trên cổ tay của Tôn Tùng.
Thứ tốt đấy! Lúc trước mình rời khỏi Chu Tiên Trấn, ngay cả một tờ giấy vệ sinh cũng tiếc để lại, lẽ nào lại lãng phí một vòng tay chứa vật bảo bối trong đợt sét đánh mạnh như vậy? Không thể nào!
Vương Khả lập tức cầm tay phải của Tôn Tùng lên và đặc biệt nhanh nhẹn tháo vòng tay chứa vật xuống, giấu vào trong tay áo dưới sự khó hiểu của tất cả mọi người.
- Ngươi muốn làm gì?
Tôn Tùng sợ hãi kêu lên.
Vương Khả tháo được vòng tay chứa vật của Tôn Tùng còn không thấy đủ, lại bắt đầu cướp đoạt đồ trên người của Tôn Tùng, rất nhanh đã cướp được túi đựng đồ giấu ở trong người hắn.
- Quả nhiên, lão tà ma còn có đồ cất tiêng?
Vương Khả hưng phấn tiếp tục cướp đoạt.
Vương Khả quay lưng về nhau đám đông nên mọi người không nhìn thấy rõ được động tác của hắn, nhưng từ góc đứng của U Nguyệt Công Chúa lại nhìn thấy hết.
- Vương Khả, ngươi đang, ngươi đang... !
U Nguyệt Công Chúa kinh ngạc nói.
- Xuỵt!
Vương Khả nhìn về phía U Nguyệt Công Chúa chớp chớp mắt, ra hiệu cho nàng không cần nói ra.
U Nguyệt Công Chúa ngạc nhiên há hốc miệng. Vương Khả hắn nghèo tới phát điên rồi à? Ngay cả tiền trên người tà ma sắp chết tiền mà hắn cũng không buông tha?
- Tiểu tử, ngươi đang làm gì vậy?
Mộ Dung Lục Quang trừng mắt không hiểu nói.
Ngoại trừ U Nguyệt Công Chúa, không ai nhìn thấy được Vương Khả đang cướp đoạt vòng tay chứa vật và túi đựng đồ. Dù sao thủ pháp của Vương Khả thành thạo, toàn bộ quá trình đều được che giấu. Hắn muốn độc chiếm bảo vật, sao có thể để cho mọi người nhìn thấy?
- Ta đang kiểm tra cơ thể!
Vương Khả nói mà không quay đầu lại.
- Kiểm tra cơ thể?
Trương Ly Nhi không hiểu nói.
- Nguyên tắc của ta là không đổ oan cho một người tốt, không buông tha cho một người xấu! Nếu chẳng may hắn không phải tà ma thì sao? Ta phải kiểm tra, xác định hắn là tà ma thì ta mới có khả năng bổ tiếp. Nếu chẳng may bổ sai thì sao?
Vương Khả quay lưng lại, nói với mọi người.
- Hắn à? Còn phải kiểm tra cơ thể nữa sao? Ngươi bị ngốc à? Hắn không phải tà ma thì ai là tà ma chứ?
Mộ Dung Lục Quang tức giận trừng mắt.
Ngươi vừa nghi ngờ ta là tà ma, bây giờ ngươi còn nghi ngờ Tôn Tùng không phải tà ma, các ngươi là đồng bọn sao?
Trương Ly Nhi đứng bên cạnh khẽ nhíu mày:
- Sao ta có cảm giác hắn đang chiếm lợi của Tôn Tùng vậy?
- Hả?
Mọi người nhìn về phía Trương Ly Nhi.
- Hắn, hắn, hắn thật sự là gay à? Trước khi diệt ma t cũng muốn thoải mái một lần sao?
Trương Ly Nhi mở miệng ngạc nhiên.
Đám người tiếp tục nhìn Vương Khả. Quả nhiên, Vương Khả không ngừng sò Tôn Tùng, gò má lộ vẻ phóng túng, dâm đãng (kích động) ?
Là thật à? Tiểu tử này thật sự là gay à?
- Đủ rồi!
Tôn Tùng không chịu nổi nhục, hét lớn một tiếng.
Vương Khả lập tức nhảy ra:
- Hừ, ta đã kiểm tra xong, ngươi chính là tà ma. Bây giờ xem ta thay mặt chính nghĩa trừng phạt đây. Tà ma, đi tìm chết đi!
- Ầm ầm ầm!
Liên tiếp có sấm sét từ trên cao đánh xuống. Trong nháy mắt, Tôn Tùng bị mưa sấm chớp bao phủ.